Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

Thư Giãn Cuối Tuần : Dạo Quanh Thế Giới

 Thư Giãn Cuối Tuần : Dạo Quanh Thế Giới 

1/ Phóng Sự Ảnh  : Chợ Chồm Hổm Ở Houston ( Texas , USA )

   
       image
http://www.youtube.com/watch?v=Is7P0XkYKxg&feature=relmfu

        image

         image

         image

        image

        image

         image   

         image
                Hẹ 2 Bó 1 Đồng 
         image

         image

         image

         image

         image

         image

       image

                 Chợ chồm hổm ở Houston
http://baomai.blogspot.com/2011/04/cho-chom-hom-o-houston.html

                                     =====================================

2/  Dương Vật Ai Dài Nhất & 10 Thần Dược Cường Dương ?


         image


Đó là những món ăn có giá trên trời hoặc hiếm và quái dị mà chỉ có những quý ông "thừa tiền" mới kham nổi.

Từ xa xưa, óc khỉ sống được lưu truyền ở Á Đông như một món đại bổ dành cho các quý ông. Ngày nay món ăn này đã bị cả thế giới lên án, và các các nhà khoa học cũng chứng minh rằng việc ăn óc khỉ sống là nguy cơ mang đến nhiều loại bệnh tật nguy hiểm. Tuy vậy, do thiếu hiểu biết, không ít người ở Việt Nam vẫn sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền lớn để thưởng thức món ăn ghê rợn này.

         image
                 Ăn óc khỉ sẽ đối mặt với nhiều loại bệnh tật nguy hiểm.

Huyết rắn pha rượu được coi là một liều thuốc cường dương mạnh, trong đó huyết rắn hổ mang chúa là loại công dụng cao nhất và có giá cao nhất. Dù loài rắn này đã được nhà nước liệt vào danh sách cấm săn bắt, nuôi giữ và sử dụng khi chưa có giấy phép, nhiều nhà hàng vẫn lén lút phục vụ những con vật này.

         image 
              Huyết rắn pha rượu được coi là một liều thuốc cường dương mạnh

Vốn được coi là món ăn dành cho vua chúa, vi (vây) cá mập ngày nay có giá hàng chục triệu đồng/kg ở dạng tươi. Con số này cao hơn vài lần nếu là vi cá mập khô. Súp vây cá mập có giá trên 1 triệu đồng cho suất 1 người ăn, được coi là món ăn thể hiện đẳng cấp "đại gia".

         image    
              Vây cá mập cũng được coi là thần dược cường dương

         image
           Tay gấu hầm thuốc Bắc được cho là món ăn sẽ giúp người đàn ông "khỏe như gấu" trong          chuyện phòng the.

Tay gấu hầm thuốc Bắc được cho là món ăn sẽ giúp người đàn ông "khỏe như gấu" trong chuyện phòng the. Ít người biết rằng tay gấu được bán (lén lút) ở thị trường hầu hết là phế phẩm từ gấu đã chết. Bởi vì gấu được nuôi với mục đích chính là để lấy mật, đến khi gấu chết, không thể khai thác mật được nữa, người ta mới tiến hành xẻ thịt để tận thu. Trước đó cơ thể gấu đã mang rất nhiều mầm bệnh do điều kiện vệ sinh tồi tàn, đồng thời chứa rất nhiều hóa chất có hại cho con người, được tiêm cho chúng để kéo dài sự sống nhằm trục lợi.

           image
                    Dương vật hổ

Cháo pín (dương vật) hổ được ca tụng như một món ăn giúp cải thiện sinh lực đàn ông. "Của quý" của cọp bé tẹo, nhưng cái giá của nó sẽ khiến nhiều người sốc: 5.000 USD cho một "cái". Vì cái giá trên trời như vậy mà nhiều kẻ bất lương đã làm giả pín cọp để lừa những người thừa tiền nhưng thiếu hiểu biết.

           image 
Theo quan niệm của những người sùng bái "pín" thú vật, chỉ có pín của "nàng tiên cá" mới sánh được với pín hổ. Nàng tiên cá là biệt danh của dugong, một loài thú có vú sống ở vùng biển miền Nam Việt Nam. Vì số lượng dugong trên thực tế còn rất ít nên phải đến 99,99% lượng pín dugong được rao bán trên thị trường thực chất là pín bò "cải trang".


           image
Dư luận Việt Nam từng bị sốc khi một một tờ báo phản ánh rằng có đại gia đã vung tiền cho một bữa ăn lên tới 150 triệu đồng chỉ có 3 con rùa. Đó chính là loài rùa hộp ba vạch, còn gọi là rùa vàng, gần như đã tuyệt chủng ở Viêt Nam, nhưng đang được nhân nuôi lan tràn ở nhiều trang trại Trung Quốc. Thiên hạ đồn rằng loài rùa này là một món ăn đại bổ, thậm chí ăn chúng còn vào còn chữa được cả bệnh ung thư.

           image
                      Bào thai rắn là thứ biệt dược chỉ dành cho các đại gia

Bào thai rắn là thứ biệt dược chỉ dành cho các đại gia. Thực khách phải dùng đũa chọc vỡ lớp màng nhày bao bọc phía ngoài và gắp bào thai rắn còn ngoe nguẩy nhúng qua nước sôi để thưởng thức.
Từ hàng nghìn năm trước, tổ yến đã được coi là sản vật chỉ dành cho bậc đế vương. Không chỉ có hương vị tuyệt vời, chúng còn được coi là một thứ xuân dược hữu hiệu.

             image  
                     Tổ yến được coi là một thứ xuân dược hữu hiệu.

Sừng tê giác đứng đầu bảng cả về công dụng lẫn giá trị trong danh mục những thực phẩm giúp quý ông cường dương.


            image
Nhưng các nhà khoa học khẳng định giá trị thực tế của chúng chẳng cao hơn các loại thuốc vitamin là bao, và những người tin vào công dụng thần kỳ của sừng tê giác đều là những người ảo tưởng.

            image

            image

            image

Dương vật của động vật lớn nhất trên hành tinh, đã được đo, thuộc về loài cá voi sát thủ, dài tới 2.4m


                                       ====================================

3/ Tôi thích Chợ Vườn Tại Washington DC  

            image
Chợ Vườn là nơi duy nhất tại Washington DC mà người ta có thể tìm mua những loại rau những tưởng không hề có ở Mỹ.

Có lẽ không ai trong cộng đồng người Việt tại Washington DC lại chưa một lần ghé qua, hoặc chí ít là nghe nói tới "Chợ Vườn". Đây là nơi duy nhất trong khu vực mà người ta có thể tìm mua những loại rau củ những tưởng không tồn tại trên đất Mỹ, như rau muống, mướp, rau đay, rau sống...được trồng tại chỗ. Một điều thú vị nữa là chủ vườn lại là một người đàn ông Mỹ.

              image
                   Ông Tây trồng bầu bí , bán rau muống Việt trên đất Mỹ

“Tôi thích Chợ Vườn”

Trời vừa sáng, người đàn ông ngoài 70 với khuôn mặt khắc khổ đã cặm cụi làm đất bằng chiếc máy xới cũ kêu đinh tai nhức óc. Ông bảo đó là bữa cà phê sớm của ông suốt hơn 3 chục năm nay. Đất làm xong sẽ được ủ bã đậu tương để chuẩn bị cho đợt gieo hạt mới. Đang dở việc, có người gọi, ông lại tất tả bỏ máy, chạy ra bán hàng.

             image  
                           Ông Jean làm đất trồng rau.

Đây chỉ là một phần công việc thường nhật của ông chủ khu trồng rau nổi tiếng khắp khu vực Washington DC và vùng phụ cận, mà cộng đồng người Việt tại đây quen gọi là "Chợ Vườn".
Tiếng là chợ, nhưng thực ra đây chỉ là khu vườn trồng rau của vợ chồng ông Jean và bà Ngô Thị Bọc, một phụ nữ gốc Hưng Yên.

              image 
                   Vườn dọc mùng của 2 vợ chồng ông Jean trên đất Mỹ.

Ở Mỹ, đâu có kẻ bán người mua đều được gọi là chợ, dù cái chợ nhiều khi chỉ có một người bán, hay chỉ là một cửa hàng tạp hoá có bán thêm chút thực phẩm.
Muốn ăn rau Việt, cứ vào "Chợ Vườn" là đủ cả. Các chợ châu Á khác cũng có nhưng ít chủng loại, lại không tươi. Vườn nhà bà Bọc hầu như không thiếu loại rau nào, từ dọc mùng, cải mơ, rau muống, mồng tơi, rau đay, hành, hẹ, bí xanh, bí đỏ cho đến rau răm, húng, mùi...

               image
                  Dàn bầu bí trĩu quả.

Nếu không muốn mua rau đã cắt sẵn, khách cứ việc xuống vườn, muốn hái gì tuỳ thích. Trừ rau sống bán mớ, các loại rau củ khác đều bán theo cân, nặng bao nhiêu cứ thế trả tiền.
Vườn nhà bà Bọc đông khách, cả ngày tấp nập, nên gọi là chợ chắc cũng không sai. Không chỉ người Việt mà cả Tây, Tàu, Ấn... đều biết tiếng "Chợ Vườn" mà tìm đến.

                image
                        Bà Bọc, người gốc Hưng Yên, chủ vườn đang cân rau cho khách.

Tuần nào bà Ania Sowinska, một cư dân tiểu bang Virginia, cũng ghé qua đây ít nhất một lần: “Tôi thích 'Chợ Vườn' vì khá gần nhà và tôi có thể hỏi trực tiếp chủ vườn, có thể tìm thấy những loại rau củ mà tôi không thể mua được ở các cửa hàng thông thường. Thật tuyệt vời khi có thể tự lựa chọn tại chỗ những món hàng mình thích, và thử những loại rau củ mới. Rau quả ở đây hương vị thơm ngon hơn bởi chúng tươi, được thu hoạch đúng thời điểm và không phải mất thời gian vận chuyển quá lâu.”

                image
                          Chợ rau của ông Jean bà Bọc không thiếu thứ gì.

Vợ chồng bà Bọc mỗi người mỗi việc. Chồng làm đất, gieo hạt, bán hàng, vợ đi lấy bã đậu và thu hoạch rau. Cả ngày, kể cả lúc bán hàng, ông Jean rất kiệm lời, khách hỏi gì đáp nấy, trả lời cũng ít khi quá một câu. Ngay cả tên đầy đủ của ông cũng không ai biết, chỉ gọi là Jean. Không phải ông khó tính mà là ông hiền quá, hiền đến mức ngại tiếp xúc với người lạ.
Bà Bọc bảo, ông ấy chẳng bao giờ nói chuyện bán rau với ai đâu, tại ông ấy ngượng. Lần trước có nhà báo Mỹ đến hỏi, ông ấy cũng trốn luôn.

                 image
                           Không muốn mua hàng hái sẵn, khách có thể ra vườn tự hái.

Chuyện tình…

Ông Jean kín tiếng bao nhiêu thì bà Bọc lại cởi mở, ruột để ngoài da bấy nhiêu, có bao nhiêu chuyện đều lôi ra hết, từ gia cảnh cho đến chuyện tình với ông chồng Mỹ. Bà kể: "Cha tôi làm việc cho quân đội Pháp. Sau giải phóng thủ đô năm 1954, cả nhà đình di cư vào Nam. Khi đó tôi mới lên 7 tuổi. Công việc hàng ngày của tôi là phụ má trông coi các em và đi chợ. Đến lúc trưởng thành, ban đầu tôi đi dệt vải, sau đó đi làm cho hãng thuốc tây “Si-pháp” ở đường Hai Bà Trưng, Sài Gòn. Trong thời gian làm việc tại hãng thuốc tây tôi tranh thủ đi học tiếng Anh vào ban đêm. Lúc đó người Mỹ sang Việt Nam ngày càng nhiều nên tôi muốn đi làm cho Mỹ để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Đến năm Tết Mậu Thân 1968, người Mỹ sang Việt Nam rất nhiều nên họ đăng báo tìm người làm việc. Tôi đăng ký đi thi và được tuyển làm nhân viên trông điện thoại tại khách sạn nơi có người Mỹ ở."

                    image
                               Ông Jean bán hàng cho khách.

Khi đó, ông Jean là một nhà thầu của quân đội Mỹ và sống ngay tại khách sạn nơi bà làm việc. Cảm mến cô lễ tân nhỏ nhắn, dễ thương, ông Jean ngỏ lời, nhưng không ngờ ngay từ ban đầu đã bị bà Bọc từ chối. Lấy chồng là chuyện bà không dám nghĩ tới, chưa nói tới lấy một người Mỹ. Hình ảnh người cha bạo hành luôn ám ảnh bà:"Ông ấy cứ theo tôi suốt mà tôi không có ý định lập gia đình. Tại vì tôi chứng kiến ba mình quá khó tính. Nhiều khi tâm sự, tôi hỏi má ơi hồi mới quen nhau ba có dữ như thế này không. Má nói, ôi hồi đấy ông ấy hiền khô và nói gì nghe đó. Đến lúc lấy nhau rồi và có một hai mặt con thì chẳng hiểu tại sao ba đánh má tơi bời nữa. Thành thử tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi sợ rằng bây giờ mình lấy ông ấy, mai kia ông ấy cũng dở chứng đánh mình thì sao."

                    image
                         Khách Ấn Độ mua rau tại Chợ Vườn

Một lý do nữa khiến bà Bọc sợ lấy chồng là vì thấy nhà quá đông con. Mà trong tâm trí của bà khi đó, nguyên nhân sinh con cũng rất đơn giản: "Tôi hỏi, má ơi sao ba đánh má hoài mà má đẻ nhiều vậy. Má tôi trả lời, mai kia mày lấy chồng rồi mới biết. Mày biết không, khi mày đi ra đường gặp thằng con trai nào nó đạp vào ngón chân cái thì về có chửa liền. Trời ơi, tôi sợ có chửa gần chết. Đi học hay đi đâu, đứng xa mấy người đàn ông, đừng có để nó đạp vào chân. Má gạt tôi như vậy đấy!."
Có lần Bọc bà bị cha cho một trận đòn thừa chết thiếu sống chỉ vì dám nói chuyện với ông Jean. Làm việc trong quân đội, lại xuất thân trong gia đình phong kiến nên cha bà Bọc vừa nghiêm khắc lại vừa cổ hủ: "Một hôm, hai người đang đứng nói chuyện thì bị ba tôi bắt gặp. Ba tôi nói: 'Tao cho mày đi làm cho Mỹ là đã xấu hổ với hàng xóm láng giềng lắm rồi, giờ lại còn đứng nói chuyện với một thằng Mỹ cao kều.' Ba tôi rất tức giận, khi đi làm ông đã vót một cây gậy 4 cạnh và về đánh tôi một trận tơi bời."

                     image
Bao nhiêu nỗi sợ, bao nhiêu trở ngại là vậy nhưng duyên phận khó tránh. Suốt 3 năm ròng, ông Jean cứ kiên trì theo đuổi và cuối cùng sự hiền lành, chân thật của ông đã thuyết phục được người cha phong kiến của bà Bọc. Còn bà cũng bắt đầu an tâm và cảm thấy có thể đặt niềm tin vào anh chàng Mỹ.
"Khi đó tôi hỏi, ông ơi giờ tôi đồng ý lấy ông thì mai kia ông có đánh tôi không. Ông ấy nói rằng bên Mỹ chẳng có ai đánh vợ mà người ta cũng không đánh con nữa. Ông ấy nói như vậy và tôi thấy ông ấy cũng hiền, còn ba thì nói rằng đấy là duyên số”.
Vợ chồng bà Bọc làm đám cưới tại Việt Nam và sinh được một con gái. Năm 1975, bà theo chồng về Mỹ, trước ngày miền Nam giải phóng.

Lời hẹn cuối xuân

                     image
Những ngày đầu nơi đất khách, bà Bọc chỉ biết ngày ngày nấu cơm, giặt giũ, trông con. Tình cờ, bà tìm được việc làm tại một xưởng may và cơ duyên với nghề trồng rau cũng bắt đầu từ đây.
"Trong 3 năm làm thợ may tại đây, những người Việt Nam trong xưởng khuyên tôi là nhà có đất rộng thì hãy trồng rau. Tôi trả lời với họ là có biết trồng rau như thế nào đâu thì họ nói việc đó dễ lắm, cứ cào đất và bỏ hạt xuống là rau lên. Tôi đã làm theo chỉ dẫn của họ. Chồng tôi cũng rất thích làm vườn nên mỗi dịp cuối tuần là ông lại ra xới đất trồng rau cùng. Hàng ngày, tôi cắt các loại rau đựng vào bao tải và đem đến xưởng may phân phát cho mọi người."

Mỗi cuối tuần, bà Bọc lại mang rau tới bán cho cộng đồng người Việt. Khách đông dần, bà nghỉ việc tại xưởng may để trồng rau bán. Năm 1980, vợ chồng bà mua được khu đất rộng gần 1ha, nay chính là "Chợ Vườn".

                     image
Bà Bọc bảo rau ở Mỹ không thiếu nhưng thường xơ, cằn và không ngọt. Ngoài chăm bón đất, bí quyết của bà là ủ cỏ để giữ nước và tạo chất màu cho rau.
"Rau của tôi được ăn uống đầy đủ. Khi trồng rau bắt đầu lên, tôi ủ cỏ hai bên và tưới nước. Cỏ có tác dụng giữ nước để tạo ẩm cho rau và cuối cùng cỏ thối ra thành phân bón tự nhiên. Mấy bà đến mua rau của tôi nói rằng về Việt Nam ăn rau cũng không ngon bằng ở đây."

Đều đã trên dưới 70 nhưng vợ chồng bà Bọc vẫn miệt mài làm việc đêm ngày. Bà bảo cứ thấy mọi người thích rau của mình là làm chẳng biết mệt: "Đã mấy chục năm nay gắn bó với nghề trồng rau, hôm nào cũng vậy, tôi thường thức dậy làm việc từ 3h sáng cho đến tận 11h đêm. Đặc biệt, mùa hè mỗi ngày tôi chỉ nghỉ mấy tiếng. Tôi làm việc suốt ngày nhưng không bao giờ thấy mệt. Mỗi khi chứng kiến các loại rau củ mọc tươi tốt tôi rất mừng. Tôi cảm thấy vừa vui vừa chạnh lòng mỗi khi có người Việt Nam đến vườn nói rằng nhờ có tôi mà họ mới có những loại rau tươi ngon như vậy để ăn."
Vợ chồng bà Bọc sinh được 3 người con gái, đều đã trưởng thành và có cuộc sống riêng.

                        image
Cứ vào cuối tháng 11 hàng năm, khi nhiệt độ xuống thấp, rau không trồng được, hai ông bà lại trở về ngôi nhà tại bang Florida ở miền Nam để tránh rét. Bà bảo nhớ việc, nhớ khách nhưng cũng phải dành chút thời gian nghỉ ngơi tuổi già. Và những khách hàng kỹ tính sẽ phải chờ tới tháng 4 năm sau lại có thể được tự tay hái những lá cải mơ hay xà lách, loại rau đầu tiên mà bà Bọc trồng mỗi khi trở lại DC vào cuối xuân./.

           BaoMai - VOV 

                                    =====================================


4/ Chuyện Lạ Lùng Ở  Công ty xe lửa Indonesia


Ở thành phố Jakarta mấy chục năm nay có một vấn đề không thể nào giải quyết được: Khách không trả tiền mua vé, đợi vài phút trước khi xe lửa lăn bánh, người ta ồ ạt vào, leo ngồi trên mui xe hay bám vào thành cửa.

                  image
Số người đi lậu này hầu hết là thanh niên trẻ tuổi, với dân số đông hơn kiến, không thể nào có đủ quân lính đối phó, ngăn chận họ vào nhà ga được.

                  image
Nhiều nơi dọc sát nhà ga là nhà dân chúng, không có hàng rào chắn, ai nhẩy lên xe lửa cũng được. Năm 2008, 53 người bị điện giật chết hay rớt xe lửa chết. Năm 2011 có 11 người chết.

                  image

 Các Phương Án Đã Được Đệ Trình : 

1. Giáo dục dân chúng tôn trọng luật lệ nhà nước, không nên phá vỡ kỷ cương? - Họ đã làm rồi, vô hiệu quả, chẳng ai nghe lời.

                  image
2. Mướn những ban nhạc "xịn" ở những trạm xe lửa hát nhữngbản nhạc khuyến khích dân chúng  tôn trọng  an toàn, đừng leo lên mui? -Cũng đã làm. Vô ích, chẳng ai nghe.

                  image
3. Lấy sơn xịt vào những người ngồi trên nóc xe?
Cũng đã làm, họ lấy áo mưa che chống đỡ. Chính phủ tốn thêm tiền mua sơn.

                  image
4. Lấy dầu nhớt trét trên mui xe để ai ngồi bị trơn trợt? -Đã làm. Khách chống phương pháp này bằng cách mang theo bao bố, vải để lau dầu cho khô.
                   image
5. Đem hàng rào kẽm gai buộc lên mui xe? Đã thi hành biệnpháp này luôn. Dân chúng đem kìm cắt kẽm gai, tháo vất bỏ.

                   image
6. Dàn lính dọc theo hai bờ đường, dùng đại liên bắn rã cho họ rớt xuống hàng loạt, chết... tía khách đi lậu cho rồi?
     No ! Nước Indonesia là xứ văn minh, ai lại làm chuyện kém văn hóa như thế!

                  image
Hãng chịu thua vô điều kiện thì Công ty xe lửa Indonesia vừa mới tìm ra một phương pháp mới nhất mà họ nghĩ sẽ rất hữu hiệu để giải quyết vấn đề này, vừa rẻ tiền, vừa chẳng tốn nhân công, vừa được việc nhà nước: dọc theo đường xe lửa, họ dựng lên những cây sắt ngang.

                  image
Trên những cây sắt ngang này họ giăng chừng 12 dây xích đeo lủng lẳng những trái sắt hay xi-măng tròn to bằng quả bưởi chỉ cách mui độ hai, ba tấc.

                  image
Ai ngồi trên mui, khi xe lửa chạy đến cột ngang này thì sẽ bị những trái sắt đập, một là hộc gạch, hai là rớt khỏi mui xe!

                  image

                 image

 Theo BaoMai News Blog 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét