1/ Những con thú trong con người
Trần Quốc Việt (Danlambao)
- Sau khi làm “cách mạng” cướp chính quyền, họ bắt đầu tàn sát hàng
triệu người qua chiến tranh và khủng bố. Người dân sợ họ vô cùng và gọi
họ là những con cọp.
Nắm quyền lực và thống trị tuyệt đối nhân dân rồi, họ bắt đầu ăn không
từ một thứ gì để vơ vét và làm giàu. Người dân nguyền rủa họ không tiếc
lời và gọi họ là những con lợn.
Tích lũy của cải khổng lồ xong, họ bắt đầu khoe nhà vàng, lầu ngọc một
cách kệch cỡm của những kẻ vô học. Người dân ghê tởm họ và gọi họ là
những con cóc.
Họ bắt đầu no cơm ấm cật rồi sướng quá hóa cuồng, tối ngày chỉ mơ chuyện chăn gối. Người dân cười họ và gọi họ là những con dê.
Còn họ coi nhân dân là những con cừu gọi dạ bảo vâng. Và họ nghĩ những
con cừu này là tầng lớp trâu bò nai sức ra cày để nuôi béo họ và gia
đình.
Họ từng tuyên bố: “Không con bò hay con lừa nào có thể ngăn cản tiến bộ của chủ nghĩa xã hội.” (1)
Dưới mắt ta họ là những người hóa thú. Dưới mắt họ ta cũng là người
thành thú. Cho nên xã hội ngày nay trở thành rừng rú nơi những con thú
quyền thế cai trị và bóc lột những con thú nô lệ, và những con thú nô lệ
cùng quẩn quay ra cắn xé lẫn nhau.
Trách họ một thì trách ta mười. Mình phải như thế nào những con thú này
mới coi mình là những con thú nô lệ được chúng chăn dắt để đi tìm chủ
nghĩa xã hội hoàn thiện trên con đường hóa thú trăm năm chứ.
________________________________________
(1) Lời của Erich Honecker, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Đông Đức vào ngày 7 tháng 10, 1989.
============================
2/ Quả lừa Cộng sản đầu năm
Người Quan Sát (Danlambao) - Với khẩu hiệu “Mừng đảng quang vinh, mừng đất nước đổi mới, mừng xuân Ất Mùi”, Cộng sản đã chứng minh điều gì cho sự đổi mới?
Chỉ số CPI (chỉ số giá tiêu dùng) giảm trong tháng Tết.
Theo thông tin từ Tổng cục Thống kê ngày 24/02/2015, chỉ số giá tiêu dùng (CPI) của tháng 2/2015 giảm 0,05% so với tháng 1/2015.
Bản tin thời sự VTV tối 25/02 cũng phát phóng sự chia sẻ tin này.
Bà Đỗ Thị Ngọc, Phó vụ trưởng Vụ Thống kê giá thuộc Tổng cục Thống kê giải thích rằng chỉ số CPI giảm là do giá xăng dầu giảm kéo theo giá vận tải giảm dẫn đến giá hàng hóa giảm và là nguyên nhân làm CPI giảm.
Tuy nhiên trên thực tế trước đây, các chuyên gia Cộng sản đều cho rằng
việc tăng giá xăng dầu không ảnh hưởng đến việc chỉ số CPI tăng cao.
“Theo ông Vũ Vinh Phú, Chủ tịch Hiệp hội Siêu thị Hà Nội, giá xăng
tăng có thể tác động tiêu cực nhiều nhất lên nhóm hàng giao thông vận
tải, nhưng ảnh hưởng đối với CPI sẽ không đáng kể do giá tiêu dùng giảm
trong hai tháng qua. CPI hiện nay cao hơn 5,35% so với cùng kỳ năm
ngoái, thấp hơn nhiều so với dự báo trước đó.” (*)
Đây là sự lật lọng của Cộng sản.
Năm Ất Mùi là năm người dân hứng chịu hậu quả từ việc suy thoái kinh tế.
Doanh nghiệp phá sản hàng loạt, công nhân hoặc bị thất nghiệp hoặc bị
giảm trừ lương.
Người lao động không có tiền mua sắm Tết. Hàng hóa tồn đọng, người kinh doanh, buôn bán nhỏ ở chợ thấy rất rõ điều này.
Mấu chốt của vấn đề thực ra nằm chỗ chỉ số CPI giảm là do nền kinh tế
suy thoái dưới sự lãnh đạo “thiên tài” của đảng Cộng sản, chứ không phải
do giá xăng dầu giảm hay bất kỳ lý do nào khác.
Năm 2015, cùng nhau chúng ta làm rõ sự dối trá bưng bít của Cộng sản,
cho nhiều người dân cùng biết để đứng lên đòi lấy quyền làm người thực
sự của mình.
____________________________________
===============================
3/ Bài thi viết Cộng sản và tôi:
Mắt mù Cộng sản
Người Ẩn Danh (Danlambao)
- Tôi nghe: Cộng Sản Việt Nam là nhân tố tổ chức mọi thắng lợi cách
mạng Việt Nam, là ngọn đuốt soi đường cho dân tộc Việt Nam, là ánh dương
soi đời mới... Tôi nghe là vậy, nhưng tôi thấy Cộng sản Việt Nam mắt
vẫn mù và đang dẫn dắt dân tộc Việt Nam trên con đường... xuống hố
Đường lối giáo dục:
Việc học hành là nhu cầu cơ bản của con người, nó hình thành một cách tự
nhiên khởi đầu từ khi con người biết nói. Đó là việc làm của toàn xã
hội, ai cũng phải học và ai ai cũng có thể dạy cho người khác, ít nhất
là con cái mình. Cộng sản đã biến việc học của toàn xã hội thành cái
“giáo dục” của chính Cộng sản nhằm mục đích tẩy não con người Việt Nam.
Núp dưới chiêu bài chế độ XHCN ưu việt trong chính sách giáo dục, toàn
bộ sự nghiệp giáo dục được Cộng sản lo. Thực chất là Cộng sản thâu tóm
toàn bộ quyền được dạy và được học của con người. Trường học trên đất
nước ta là trường Cộng sản nên học sinh muốn vào học phải phong bì cho
hiệu trưởng Cộng Sản. Người học là thế người dạy còn tệ hơn, phải chạy
việc vài trăm triệu đồng cho quan chức Cộng Sản thì mới được quan chức
Cộng sản cho đi dạy.
Cộng sản còn cấm cả dạy thêm học thêm, dù đó là nhu cầu tất yếu phát
sinh của cả người dạy, người học. Cấm cả cái việc cỏn con như là ra bài
tập về nhà nữa thì sự việc mới trở nên hết chỗ để nói chỉ còn chỗ để
cười.
Theo tôi, ai cũng có quyền học hoặc tổ chức học và ai cũng có quyền dạy
hoặc tổ chức dạy. Một nhóm sinh viên sư phạm ra trường họ có thể tổ chức
thành một công ty dạy học, một học sinh có thể tổ chức rủ bạn tìm thầy
học, hoặc tìm trong kho sách, trên mạng tự học mà không cần người dạy.
Tại sao Cộng sản không cho họ làm cái việc tự do lựa chọn việc học hành
đó mà phải bắt họ tuân theo cái “giáo” của Cộng sản đưa ra là phải ngồi
đúng lớp, học đúng tiết, nếu không thì toi đừng nói chi đến chuyện thi
cử.
Việc của một Nhà nước, bất kỳ một Nhà nước nào cũng phải làm là tổ chức
thi cử công nhận kết quả học tập cho người học thì Nhà nước Cộng sản đã
làm qua loa chiếu lệ bất công, càng làm cho xã hội hiện nay rối ren thêm
trong cái sự học hành.
Cộng sản không mù thì cái sự học ở đất nước ta sẽ hồi sinh: hàng ngàn
công ty dạy học ra đời, dạy học ở bất cứ nơi đâu, dạy và học với bất cứ
giá cả nào mà các bên chấp nhận được. Những cái tinh túy nhất của đất
nước bốn ngàn năm như văn học dân gian chẳng hạn sẽ có môi trường để
phát triển tiếp theo chứ không phải là bảo tồn như hiện nay. Nhà nước
không những bị gánh nặng chi ngân sách trả lương cho hàng triệu giáo
viên mà còn được thu thuế từ những công ty dạy học. Trường tư lên ngôi
và ai có nhiều tiền thì học ở trường đắt giá, ai ít tiền thì chấp nhận
học trường tình thương hoặc có một phần tiền trợ giúp từ Nhà nước.
Đường lối thể thao:
Thời tổ Sản thể thao chỉ là con người đấu sức với nhau cho vui nhưng bây
giờ thì khác rồi, do có tổ chức, tiền bạc, cá độ trong đó nên nó đã trở
thành một “game”. Mà đã là game thì Nhà nước là người tổ chức chơi chứ
không phải là người chơi.
Nhà nước Cộng sản hiện nay vừa là người tổ chức, vừa là người chơi nên
chẳng khác gì vừa đá bóng vừa thổi còi, nó làm mất sức hấp dẫn của bộ
môn này
Cộng sản tổ chức thể thao nhưng giá trị thật của những chiếc huy chương
mang tính chất tượng trưng thì ai mà điên gì bỏ công luyện tập để thi
đấu, cuối cùng chỉ có những người luyện tập bằng kinh phí của Cộng sản
tham gia thi đấu mà thôi. Tại sao Cộng sản không lấy tất cả kinh phí cấp
cho các vận động viên luyện tập đem làm giải thưởng, giải thưởng càng
cao thì người khổ công để tranh giành giải thưởng sẽ càng nhiều, nhà đầu
tư cũng bỏ tiền ra đầu tư cho vận động viên để tranh giành giải thưởng.
Thể thao sẽ trở thành một thị trường với nhiều yếu tố bất ngờ thú vị,
lôi kéo cả ngành báo chí truyền hình và cá độ thể thao cùng phát triển
theo.
Nhưng, như vậy thì còn đâu kiểu tham ô cắt xén những khẩu phần ăn vận
động viên, những chương trình tập huấn không cần thiết ở nước ngoài, hay
những danh sách vận động viên ít sức lực nhưng là chỗ quen biết kiểu
con ông cháu cha
Nhà nước chỉ giữ lại các cơ sở thể thao để phục vụ thi đấu, còn các cơ
sở luyện tập thể thao thì xã hội hóa cho người dân, như thế không những
bớt gánh nặng chi ngân sách cho thể thao mà còn được thu thêm thuế từ
hoạt động của những cơ sở này.
Thể thao cũng là cái của toàn xã hội chứ không phải của riêng gì Cộng sản.
Đó là phần viết về Cộng sản, còn phần viết về tôi: tôi không dám nêu tên
mình lên đây chỉ vì sợ Cộng sản. Tôi mỏi mòn mong ngày nào đó Cộng sản
sụp, lúc đó chúng ta sẽ làm lại đất nước chúng mình
Chào tạm biệt độc giả Danlambao, tôi ẩn danh đây, xin đừng ném đá kẻ hèn này nhé !
==================================
4/Nguyễn Sinh Hùng và quyền...súc vật !
CTV Danlambao - Trong phiên họp chiều 25/2 của Ủy ban Thường vụ Đảng hội có đưa ra quy định tại dự thảo Luật Trưng cầu dân ý. Dự thảo đã đề ra phương án: những vấn đề cần trưng cầu ý dân gồm: sửa đổi, bổ sung Hiến pháp; những chính sách về chủ quyền, an ninh quốc gia, quyền con người, quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân; việc gia nhập hoặc chấm dứt hiệu lực điều ước quốc tế... Tuy nhiên, Chủ tịch đảng hội Nguyễn Sinh Hùng đã phản biện rằng: “Quyền con người và quyền công dân không thể đưa ra trưng cầu ý dân được”!!!
Theo ông chủ tịch đảng hội này thì "quyền con người, quyền công dân thì có quyền đương nhiên và quyền do luật định.
Quyền đương nhiên thì mọi người phải thi hành ngay từ khi Hiến pháp có
hiệu lực, còn cái gì hạn chế quyền con người và quyền công dân thì phải
do luật định chứ có phải do trưng cầu ý dân đâu". (1)
Thử mổ xẻ câu nói này của ông ta:
Khi nói "quyền con người, quyền công dân là đương nhiên"
thì người ta xem đó là một quyền tự nhiên có được từ khi một người mới
sinh ra. Dưới ánh sáng văn minh và các quan điểm về nhân quyền thì đó là
quyền phổ quát, không bị giới hạn và bất khả xâm phạm.
Tuy nhiên, trước hết ông Hùng gắn quyền của 90 triệu người vào Hiến pháp
do đảng của ông tự viết, tự phê chuẩn, tự thi hành và tự vi phạm. Do
đó, quyền con người và quyền công dân không còn là quyền đương nhiên mà trước hết là quyền do Hiến pháp cộng sản quy định.
Nhưng chưa đủ! Sau đó, cái đương nhiên còn sót lại sau khi được Hiến
pháp của đảng độc tài quy định cũng xem như là bỏ vào sọt rác luôn với
câu thòng: còn cái gì hạn chế quyền con người và quyền công dân thì phải do luật định chứ có phải do trưng cầu ý dân đâu. Do đó, quyền con người và quyền công dân không còn là quyền đương nhiên mà là quyền do đảng cộng sản ban bố theo luật do họ đặt ra.
Tóm lại, tập thể 90 triệu người dân không có "quyền" gì cả. Ngay cả
chuyện có quyền trong việc cùng nhau xác định quyền con người và quyền
công dân của mình bao gồm những gì, phạm vi rộng hẹp ra sao, có hay
không có những giới hạn cũng không luôn. Ngược lại cái quyền (không còn)
đương nhiên ấy nằm trong tay của những tên làm luật - là những đảng
viên đang nhất quyết nắm quyền cai trị muôn năm với điều 4 Hiến pháp.
Chẳng có tập đoàn muốn độc quyền cai trị muôn năm nào lại muốn giao,
muốn trưng cầu dân ý về quyền công dân cả. Do đó, dưới chế độ độc tài
cộng sản, khi quyền con người hoàn toàn nằm trong luật định của đảng thì
phải nói rằng quyền con người chỉ ngang hay thấp hơn quyền chó ngựa.
Với cái quyền chó ngựa ấy thì đương nhiên không có chuyện cá nhân người
dân nào có quyền đề nghị trưng cầu dân ý. Theo phương án của đảng hội thì chỉ có Ủy ban Thường vụ, Chủ tịch nước, Chính phủ hoặc ít nhất một phần ba tổng số đại biểu đảng hội mới có quyền đề nghị trưng cầu dân ý. Kế đến là cánh tay nối dài của đảng: Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.
Phùng Quốc Hiển, Chủ nhiệm Ủy ban Tài chính - Ngân sách còn muốn cho chắc ăn, hiểu cho rõ đã tuyên bố: "Dứt khoát phải là và chỉ có tập thể đề nghị chứ không thể là cá nhân đề nghị trưng cầu ý dân".
Và nên nhớ rằng cái gọi là tập thể đây là những tập thể của đảng hay
cách tay nối dài của đảng. Không có chuyện một tập thể mấy ngàn công
dân độc lập lại có tư cách đề nghị trưng cầu dân ý cho quyền con người!
Chỉ cần quan sát những thảo luận, tuyên bố của các quan đỏ, người dân
biết ngay số phận của mình: Ở Việt Nam do súc vật đảng lãnh đạo , nên (*) chỉ có một quyền đương nhiên, đó
là quyền súc vật.
_______________________________________