Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Mừng Đón Noel Cùng Năm Mới 2014 , Nhìn Lại Quá Khứ , Hướng Tới Tương Lai và Ta Hiểu Tại Sao Mỹ : Hàng Tốt , Đất Lành .

 Mừng Đón Noel Cùng Năm Mới 2014 , Nhìn Lại Quá Khứ , Hướng Tới Tương Lai và Ta Hiểu Tại Sao Mỹ : Hàng Tốt , Đất Lành .  

I Wish You Merry Christmas And Happy New Year 2014

                                      .
             

======================================


1/ Mỹ: Hàng Tốt, Đất Lành
             

(12/16/2013 - vietbao.com/ ) 
Tác giả : Vi Anh
Tuần lễ thứ hai của tháng 12 bắt đầu mùa mua sắm đông nhứt trong năm của Mỹ vì lễ Giáng Sinh và Tết Dương Lịch là kỳ nghĩ dài nhứt của Mỹ. Năm nay 2013 có hai tin vui: hàng Mỹ tốt rất được ưa chuộng ngay tại nước Mỹ và nước Mỹ đất lành nhiều người ngoại quốc muốn chọn nơi này làm quê hương.
           

Trước nhứt, hàng Mỹ tốt, bền người các cửa hàng đa quốc gia ở Mỹ bày bán rất nhiều vì người tiêu thụ Mỹ bây giờ tỏ thích Made in USA. Tin của truyền hình NBC, hàng hoá ‘Made in USA' hấp dẫn người mua sắm vào mùa lễ. Nhãn hiệu “Made in USA,” ngày càng được dân mua sắm ưa chuộng, nhất là vào những ngày lễ cuối năm. Không những được ưa chuộng tại các cửa hàng trên không gian thực mà trên mạng hàng Mỹ đắc như tôm tươi.

Chẳng những hấp dẫn tại nước Mỹ là một thị trường lớn mạnh nhứt thế giới, mà hàng Made in USA còn được ưa chuộng ở Liên Âu, thị trường lớn số hai của thế giới, và tại các nước khác trên hoàn cầu nữa.
       

Vì vậy các cửa hàng lớn có tính đa quốc gia của Mỹ buôn bán hàng hoá của nhiều nước đang có khuynh hướng lập một khu bán hàng nội địa Mỹ riêng rẽ để người mua lựa chọn.

Thí dụ như Công ty Wal-Mart, một đại công bán lẻ lớn nhứt Mỹ, chuyên bán hàng của Trung Quốc cũng lập ra một khu riêng biệt trong cửa hàng của mình, gọi là khu “Made in USA”, có đủ loại mặt hàng, từ bột giặt cho đến tã lót trẻ em cho đến ca nô dài 12 feet của Mỹ làm ra

Các mặt hàng gắn nhãn “Made in USA” phỏ biến là giày dép, quần áo, mỹ phẩm, đồ dùng gia đình. Đặc biệt, do sản xuất đúng dịp lễ Giáng sinh nên người tiêu dùng có cơ hội lựa chọn các sản phẩm với mức giá vừa tui tiền của người Mỹ bình dân. Một quần jeans hiệu Wallace and Barnes chỉ 20 USD; áo gi-lê thời trangu giá cũng khoảng gần 25 Đô la thôi.

   

Không những bình dân mà các cửa hàng nổi danh ở Mỹ cũng dành cho hàng Made in USA dáng đứng bền vững vươn lên. Công ty Nordstrom của Mỹ chuyên về quần áo thời trang, trưng bày và bán nhiều quần áo, mỹ phẩm, nữ trang, và giày dép Made in USA.

Club Monaco cửa hàng sang trọng cũng trưng bày và buôn bán rất nhiều những bộ veston và áo lạnh sản xuất tại Mỹ. J. Crew sang trọng cũng bán quần jeans “Made in USA” vừa túi tiển của người mua.
     

Nhận định của người dẩn chương trình này của truyền hình NBC nói khi hàng hóa “Made in USA” tái xuất hiện tại các cửa hàng, thì chúng hấp dẫn người mua, hiện tượng này cho thấy sức hấp dẫn của hàng nội địa ngày càng cao đối với người tiêu dùng, đặc biệt là những người ưa chuộng bất cứ gì “Made in USA.”

Ông David Trumbull, một cố vấn và là một chuyên gia về dệt may và sản xuất tại Mỹ, nói với NBC “Nước Mỹ bị mất một phần ba việc làm trong lãnh vực sản xuất trong một thập niên qua. Thế nhưng, hàng 'Made in USA' đang được ưa chuộng trở lại, và khuynh hướng này sẽ tiếp tục.”

Một blogger tên Wagner viết rằng: “Nếu một người tiêu thụ nào đó nhận thức được và cảm thấy tự hào khi mua hàng, hoặc nhận quà tặng, sản xuất tại Mỹ, họ sẽ bỏ thời gian tìm mua hàng hóa 'Made in USA' từ nay đến cuối năm.”
              

Không phải từ nay cho đến cuối năm. Mà nửa thế kỷ trước những người Việt Nam gọi là ‘chống Mỹ cứu nước’ cũng khoái đồ Mỹ. Điều này có thể thấy dưới lăng kinh của người Việt trong nước bây giờ. Ô. Hồ chí Minh ở hang Pac Bó rất mê thuốc hút Mỹ Phillips Morris.Thời chiến tranh chống Mỹ, du kích Việt Cộng nói chống Mỹ thì cứ chống, hàng Mỹ tốt cứ xài. Từ cái võng đến cái quần cho đến viên thuốc chống sốt rét, du kích Việt Công đều ‘khoái’ vải dù nylon Mỹ và thuốc Chloroquine Made in USA.

Chắc Ô Võ văn Kiệt, Nguyễn minh Triết, Trương tấn Sang, Nguyễn tấn Dũng đều thể nghiệm chuyện này nên là những người mạnh dạn chủ trương bang giao với Mỹ và mở cửa kinh tế cho đầu tư ngoại quốc vào VN, cứu sống VNCS sắp đột quị như Liên xô.
         

Tiếp theo Người Trung Hoa đổ xô mua nhà ở California. Tại thành phố Irvine, gần Little Saigon của người Mỹ gốc Việt ở nam Cali, một số công ty xây dựng gia cư, lớn nhất của nước Mỹ như là Fivepoint Communities nói “Các chuyên viên môi giới đang chứng kiến cảnh nhiều người Á Châu đang đi mua nhà như là làm một cuộc đầu tư, nhưng con cái của họ sắp sang đây học, vì vậy chúng sẽ cần nhà. Họ còn coi ngôi nhà như là một khoản đầu tư vào giáo dục.”Công ty nầy cho đây là một sự hồi sinh trong ngành xây dựng tại Hoa Kỳ, mà đa số khách hàng chánh yếu là người Trung Hoa. Người từ Hoa Lục thấy thị trường địa ốc ở đây vẫn có chỗ để tăng giá. Điều thúc đẩy họ tìm đến đây là vì họ có tiền mặt, và họ muốn đặt tiền hoặc đầu tư vào một nơi nào đó an toàn hơn so với Trung Quốc.

Bà Emile Haddad, giám đốc điều hành của công ty kể chuyện ông Brian Yang ở Trung Quốc cho biết, ông đã mua một ngôi nhà ở Irvine trong năm nay, nhưng ông sẽ chờ 5 năm, cho đến khi đứa con gái lên 10 tuổi, thì cả gia đình mới dọn sang Hoa Kỳ.

Người Trung Hoa ở lục địa mua nhà ở Mỹ vì một phần các trường trung học và đại học Mỹ là nguồn thu hút học sinh, sinh viên sang du học. Phần khác là dân nhà giàu ở TC lo ngại tình hình bất ổn chính trị, lạm phát, và ô nhiễm ở Trung Quốc. Họ đang trả toàn tiền mặt để mua nhà ở California, sử dụng nó như là một nơi an toàn cho tiền bạc tài sản của họ. Hiện thời, ông Yang cho thuê căn nhà bốn phòng ngủ, và thu lời được 5% trên số vốn đầu tư.

Những ngôi nhà kiểu mẫu mới ở Great Park ở Irvine đang lôi cuốn hàng ngàn khách hàng có khả năng mua. Có hơn 20,000 người đã tham dự vào những dịp mở nhà cho khách tới xem vào cuối tuần.

                  
.
                      Chinese Mom in Irvine , California
Rõ ràng nước Mỹ là một đất lành chim đậu, khác với TC đất dữ chim đi. Người Trung Hoa có nhiều cách để đến đất lành Mỹ, ít ai ngờ. Có thai sang Mỹ sanh. Cho con cháu du học Mỹ. Có khi cho học sinh du học để mẹ được qua với tư cách bão mẫu. Số du học sinh từ TC đến Mỹ đông nhứt so vói các nước. Lấy vợ, lấy chồng để vào quốc tịch theo kiểu ‘ăn theo’. Đinh cư đầu tư với một số vốn cở nửa triệu lập cơ sở mướn 5 người làm.

Sau rốt lời kết luận: hàng Mỹ tốt, nước Mỹ đất lành. Người Mỹ gốc Việt đang hưởng đại phước ở Mỹ sau cuộc di tản vô tiền khoáng hậu trong lịch sử VN, để tỵ nạn CS./.
   (Vi Anh)

             ==========================================

Còn Việt Nam Quê Hương Yêu Dấu , Bao Giờ Mới Hết Sợ Hãi "đảng tham lam" , Để Chấm Dứt Thương Đau ? 

       Chriist Pham , Albuquerque , New Mexico 87114

                

----------------------------------------------------------------------------------------------------


2/ Tôi đi tiếp thị sản phẩm Quyền Con Người


Phạm Văn Hải (MLBVN) - Cuối tuần, xem lại những tấm hình mình đi phổ biến tài liệu Nhân quyền và Công ước chống tra tấn cho người dân, thấy nhiều cảm xúc thật khó diễn tả.

Người học trò cũ ở trong hiệu sách khó mà ngờ được ông thày dạy vi tính của mình năm xưa lại xuất hiện như một anh chàng sinh viên đi tiếp thị. Phải, coi như mình đang đi tiếp thị, nhưng sản phẩm ở đây là độc nhất vô nhị, không có cạnh tranh trên thị trường: QUYỀN CON NGƯỜI!

Chắc chắn, những nhân viên an ninh chất vấn tôi hồi tháng 5/2013 đã nhận thấy được vấn đề. Đó là tôi hoàn toàn không sợ hãi chuyện tự tay phân phát những bản Tuyên ngôn Nhân quyền của LHQ. Hôm ấy, tôi luôn nhấn mạnh rằng đó là một việc làm rất tốt, nhưng không phải vì thế mà tôi nhận bừa. Tôi không tự tay phát tài liệu cho từng người, bởi vì tôi còn bận chụp hình.

Có 3 mẩu chuyện nhỏ tôi muốn chia sẻ trong buổi phát tài liệu này. Nguyên tắc của chúng tôi là không ép buộc, không để tài liệu bị vứt bỏ thành rác thải như các loại tờ rơi ở ngã tư, cột điện... Thăm dò và nói vắn tắt nội dung tài liệu, nếu người nhận không cần thì sẽ không phát.

* Câu chuyện thứ nhất: Có một nhà sư lên xe. Ban đầu tôi nghĩ đã xuất gia thì chắc không cần đến tài liệu này. Nhưng nghĩ lại, Nhân quyền là phổ quát cho tất cả mọi người, mọi dân tộc, tôn giáo... mà. Và cũng nảy ra một ý, dạo này nghe nói sư dỏm nhiều quá, trong tài liệu có phần nói về việc chống tra tấn hành hạ ngược đãi... rất gần với tâm thiện của nhà Phật. Mình chịu khó quan sát thái độ của vị này khi xem tài liệu có thể đoán được thật, giả chăng? Sau khi hỏi thăm xã giao thầy hiện đang tu ở chùa nào, đi công việc ở đâu... mình nói thưa thầy đây là tài liệu viết về Quyền Con Người, trang sau còn có Công ước chống tra tấn... nếu thầy muốn tham khảo thì giữ để xem, nếu không cần thì đọc xong cứ gửi trả lại ạ (phòng khi ông ta không muốn cầm mà ngại nên thấy khó xử). Rất vui là nhà sư đã xem và không gửi lại. A-Di-Đà-Phật!

* Câu chuyện thứ hai: Tôi và Võ Trường Thiện đến một quán nước. Vừa chào hỏi, tự giới thiệu và mới nói đây là tài liệu... thì hai người ngồi bàn ngoài cùng xua tay: - Thôi, thôi có biết chữ đâu mà đọc...

Đây là 2 người đầu tiên (và cũng là duy nhất) từ chối không nhận tài liệu. Tôi cười: - Dạ hông sao, cái này ai thấy cần thì coi thôi, đây là tài liệu về Quyền Con Người... Một người ngồi bàn phía đối diện chìa tay: - Vậy hả, thì đưa tôi đọc thử. Vậy là cả quán ai cũng xin một bản, trừ hai chàng kia, trông mặt hơi quê quê... Một người đàn ông đọc lướt qua trang đầu rồi cười: - Chúng ta có quyền, vậy thì mình muốn làm gì làm, muốn giết ai thì giết hén? Tôi đáp: - Ồ không được, vì như vậy là xâm phạm quyền của người khác... đoạn gần cuối đó...

- À há... Vậy được!


* Câu chuyện thứ ba: Trên xe bus, phía hàng ghế cuối có cậu bé ngồi lọt thỏm một mình sát cửa sổ. Ban đầu, tôi nghĩ cậu bé còn quá nhỏ nên chắc hơi quá tải với nội dung tài liệu. Nhưng thấy ánh mắt cậu ta cứ ngó tập giấy trên tay mấy người ngồi ở hàng ghế trên, tôi bèn đi xuống ngồi bên cạnh:

- Cháu học lớp mấy rồi?

- Dạ lớp 6.

- Ồ, giỏi vậy hả (nhìn vóc người tôi đoán chỉ lớp 3 lớp 4 là cùng). Đây là tài liệu về Quyền Con Người, cháu có muốn coi không? Cậu bé chìa tay và dạ lí nhí trong miệng. Sau đó, tôi kể cho cậu ta nghe câu chuyện về một học sinh lớp 4 vì bị cô giáo nghi ăn cắp tiền mà đem giao cho công an. Rồi bị dọa nạt sợ quá mà nhận bừa là mình có lấy tiền. Như vậy là không đúng, cháu coi cái này xong thì hiểu những quyền của mình và gặp chuyện như vậy thì đừng sợ gì hết. Trông cậu bé hiền quá, tôi nói thêm, nếu mình không làm gì sai trái thì không sợ ai hết...

Đôi mắt buồn thẳm của cậu học sinh kia làm tôi nhớ đến thảm trạng giáo dục Việt Nam, chẳng hiểu sao lại liên tưởng đến Nhật Bản. Tự nghĩ rằng, nếu Việt Nam muốn vượt lên gần với họ thì chẳng cần đến một tinh thần võ-sĩ-đạo sẵn sàng chết để bảo vệ danh dự, mà chỉ cần thế hệ trẻ này vượt qua được nỗi sợ hãi đang thường trú trong tâm trí họ. Đó là nỗi sợ ngay cả khi mình làm việc phải, sợ những kẻ độc ác gian tà...

Nỗi sợ hãi bạo quyền như chiếc vòng kim cô siết chặt tương lai đất nước này! Phải vượt qua, dân Việt tôi ơi!




                                   ------------------------------------------------

3/ Nhìn lại hai năm qua và dự đoán tình hình năm tới


Tạ Nhất Linh (Danlambao) Như nói rõ ở tiêu đề, bài viết này dành để nhìn nhận lại diễn biến của tình hình chính trị - xã hội hai năm 2012, 2013 và dự đoán về tình hình năm 2014.

Điểm lại tình hình chính trị - xã hội hai năm qua

Đầu năm 2012, Nguyễn Phú Trọng, đảng trưởng csVN, ký ban hành nghị quyết TW-4, nhằm mục đích chỉnh đốn đảng, đề phòng đảng tan rã. Bấy giờ, trong đảng csVN thực chất đã hình thành hai phe: phe của Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang nắm những chức vụ quan trọng nhất trên danh nghĩa, và phe Nguyễn Tấn Dũng nắm thực quyền thao túng kinh tế. Các lực lượng mạnh là quân đội và công an cũng bị chia thành hai phái theo hai phe nói trên.

Tiếp sau đó, xảy ra các vụ phe này đánh phá hệ thống chân rết của phe kia. Tuy nhiên, thất bại nặng hơn thuộc về phe Nguyễn Tấn Dũng: những kẻ bị bắt như Bầu Kiên, Dương Chí Dũng... chính là đám tay chân thực thi những ý đồ biến ngân sách, tài nguyên quốc gia và các nguồn viện trợ, đầu tư nước ngoài thành của riêng của các thành viên trong ‘nhóm lợi ích’. Trong hội nghị bộ chính trị csVN trước hội nghị TW-6, Nguyễn Tấn Dũng đã phải đối mặt với nguy cơ bị kỷ luật và bị tước hết quyền lực, thậm chí có người còn suy đoán rằng ông ta sẽ bị truy tố.

Tuy nhiên, Nguyễn Tấn Dũng đã thoát hiểm một cách kỳ lạ. Hội nghị TW-6 đã không thể xử lý kỷ luật ông ta, thậm chí không dám nêu tên người mắc sai phạm là ai. Những danh từ “đồng chí X” hay thành ngữ “kỷ luật sinh thù oán” xuất hiện, nói lên thất bại ê chề của Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng. Người ngoài khó biết được chính xác nguyên nhân thất bại của phe Trọng-Sang. Người ta chỉ phỏng đoán việc đó có liên quan với sự kiện Nguyễn Tấn Dũng sang triều kiến Tập Cận Bình ngay trước thềm HNTW-6.

Giữa HNTW-6 và HNTW-7, Nguyễn Tấn Dũng đã ráo riết củng cố và tăng cường vị thế. Ông ta phong một loạt thiếu tướng, đi nhiều tỉnh để ban ơn bằng các dự án, đi úy lạo và kiểm tra các đơn vị quân đội chủ lực, v.v. Trong khi đó, phe Nguyễn Phú Trọng đã kéo ông Nguyễn Bá Thanh từ Đà Nẵng ra làm trưởng ban nội chính TW, ông Vương Đình Huệ từ bộ tài chính lên làm trưởng ban kinh tế TW, để tăng cường lực lượng giám sát các hoạt động của phe Nguyễn Tấn Dũng. Nguyễn Phú Trọng cũng chính thức nắm chức vụ chủ tịch ủy ban chống tham nhũng, đưa ông Bá Thanh vào làm phó chủ tịch. Để trả đũa, Nguyễn Tấn Dũng cho thanh tra chính phủ tìm ra những sai phạm của Đà Nẵng thời ông Bá Thanh. Tuy nhiên, việc đó không gây ra được ảnh hưởng đáng kể đối với ông này.

Trong HNTW-7, Nguyễn Tấn Dũng tiếp tục lấn lướt Nguyễn Phú Trọng, cản phá thành công việc Nguyễn Phú Trọng đưa Nguyễn Bá Thanh và Vương Đình Huệ vào bộ chính trị; hơn thế, hai kẻ thân cận của Nguyễn Tấn Dũng là Nguyễn Thiện Nhân và Nguyễn Thị Kim Ngân còn lọt vào được đội quan chức chóp bu này.

Trước nguy cơ hoàn toàn mất kiểm soát và nguyên tắc đảng không còn được tôn trọng, phe Nguyễn Phú Trọng đã buộc phải lên gân cốt, yêu cầu trong đảng cấp dưới phải phục tùng cấp trên. Lợi dụng tâm lý các quan chức vẫn chưa dám từ bỏ đảng, phe Nguyễn Phú Trọng buộc một số thành viên chính phủ phải tuân theo sự chỉ đạo của ban bí thư và cá nhân tổng bí thư. Đặc biệt, Phạm Bình Minh bộ trưởng ngoại giao đã phải đứng ra đấu mối cho Nguyễn Phú Trọng và Trương Tấn Sang đi thăm một số nước để ký những hiệp ước quan trọng, trong khi Nguyễn Tấn Dũng chỉ được đi vài nơi để ký kết những hiệp ước không thật quan trọng. Nguyễn Phú Trọng, với sự trợ giúp khá đắc lực của Nguyễn Bá Thanh cũng đã và đang đưa được những vụ tham nhũng lớn ra xét xử, đe dọa nghiêm trọng sinh mạng chính trị của Nguyễn Tấn Dũng. Một thắng lợi nữa của Nguyễn Phú Trọng là đã đẩy được Nguyễn Thiện Nhân sang ‘mặt trận’, ép Nguyễn Tấn Dũng phải ra trước quốc hội đề cử hai phó thủ tướng mới là Phạm Bình Minh và Vũ Đức Đam.

Trong khi những quan chức chóp bu đấu đá tranh giành quyền lực, xã hội ngày càng náo loạn, đời sống các tầng lớp lao động ngày càng cực khổ. Những tiếng nói phản kháng ngày một nhiều, một mạnh mẽ. Các phong trào dân sự ngày càng phát triển rộng rãi. Sự oán giận của dân nghèo và các tầng lớp lao động đối với tầng lớp thống trị đang tích tụ, chờ ngày bùng nổ.

Dự đoán tình hình 2014

Những vụ triệt hạ lẫn nhau trong nội bộ giới chóp bu csVN mà một số nhà phân tích thời cuộc dự đoán là diễn ra vào nửa sau của năm 2013 đã bị trì hoãn. Lý do là vì chủ trương ‘bảo vệ đảng’, một chủ trương do Hồ Chí Minh (Hồ Tập Chương) đưa ra vào thời ký ‘sửa sai’ sau cải cách ruộng đất 1954-56. Chủ trương này có bao hàm một sự hiểu ngầm rằng các ủy viên bộ chính trị không thể bị đấu tố công khai, bởi việc công khai hóa sự sa đọa của ‘cán bộ’ ở tầng này sẽ có tác động thảm họa đến lòng tin của toàn xã hội vào đảng. (Trừ trường hợp chính ủy viên đó công khai chống lại bộ chính trị hoặc cá nhân tổng bí thư, như ông Hoàng Văn Hoan vào thời Lê Duẩn.)

Tuy nhiên, mâu thuẫn nội bộ - phần nào bộc lộ trong vụ án Dương Chí Dũng và các vụ tiếp theo - đã gần lên đến đỉnh điểm. Hai phe trong bộ chính trị csVN sẽ không thể tiếp tục bưng bít sự thối nát ở tầng chóp bu này. Vì vậy, trong năm 2014 dứt khoát sẽ xảy ra các vụ thanh trừng ở cấp bộ chính trị, do tính chất sống còn của cuộc chiến phe phái. Ít nhất một trong 4 nhân vật ‘tứ trụ’ (Trọng, Sang, Dũng, Hùng) sẽ phải ra đi. Nhiều khả năng nhất, đó sẽ là Nguyễn Tấn Dũng.

Diễn biến tình hình và các mâu thuẫn xã hội đã dồn tụ ở Việt Nam hiện nay giống hệt như ở Liên Xô năm 1990 hay Đông Âu năm 1988, tức là một năm trước sự sụp đổ của chính thể cộng sản. Do đó, chúng ta có quyền hy vọng rằng chỉ 1-2 năm nữa, đảng csVN sẽ mất vai trò độc quyền thống trị, và xã hội sẽ bước vào thời kỳ phát triển dân chủ đa đảng.


                         ----------------------------------------------                             


4/ Giấy rách phải giữ lấy lề !


Âu Dương Thệ (Danlambao) - Sau việc gần 100% đại biểu Quốc hội gật ngày 28.11 thông qua Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 theo kiểu "Nguyễn Như Vân" đã gây bất bình rất lớn trong nhiều giới và làm thất vọng trong thành phần đảng viên tiến bộ, những người cầm đầu chế độ toàn trị vẫn lên tiếng ca ngợi cho đó là những quyết định dân chủ và phản ảnh ý kiến của đại đa số nhân dân! Nhưng một số đảng viên tên tuổi biết tự trọng đã tuyên bố rút ra khỏi đảng và nhiều nhân sĩ cũng như các Blogger độc lập đã vạch trần những sự giả dối đánh lừa nhân dân của những người cầm đầu chế độ toàn trị.

Ngày 12.12. vừa qua Phó Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương và nguyên Giám đốc Học viện Chính trị-Hành chính quốc gia HCM Lê Hữu Nghĩa đã viết bài "Phân biệt quan điểm sai trái và ý kiến khác với quan điểm của Đảng" (1) được Thông tấn xã VN và Tạp chí Cộng sản điện tử phổ biến. Động cơ việc làm này của ông Nghĩa là quan ngại việc tự chuyển hóa, tự diễn biến và bỏ đảng có thể trở thành một phong trào trong thời gian tới và tiếng nói của các nhân sĩ, thanh niên và các Blogger độc lập có thể làm tê liệt bộ máy rất lớn nhưng đang rệu rạo của các báo, đài lề đảng. Cho nên mục tiêu chính mà ông Nghĩa muốn nhắm tới là tìm cách can ngăn và thuyết phục các đảng viên ĐCSVN đang muốn công khai bỏ Đảng, sau khi có một số đảng viên tên tuổi đã công bố vì đâu mà nay họ phải quyết định ra khỏi ĐCS.

Trong bài nói trên Phó Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương Lê Hữu Nghĩa đã chia ra hai phần chính là "những quan điểm sai trái, thù địch" và "những ý kiến khác với quan điểm, đường lối của Đảng". Từ đó ông Nghĩa vạch rõ, những ai bác bỏ chủ nghĩa Marx-Lenin và chống chủ trương duy trì độc quyền của ĐCSVN đều bị xếp vào thành phần có "những quan điểm sai trái, thù địch". Và vì thế Lê Hữu Nghĩa đã qui kết những người này là "các thế lực thù địch, cơ hội chính trị" và không tiếc lời kết án, chụp mũ và đe dọa!

Tình hình trong đảng và ngoài xã hội

Nhưng khi suy nghĩ và đặt bút viết bài nói trên hẳn Phó Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương Lê Hữu Nghĩa phải biết tình hình rất xấu và tồi tệ ở tất cả các lãnh vực từ trong đảng đến ngoài xã hội và những nguyên nhân của nó. Chính sếp của ông, TBT Nguyễn Phú Trọng, đã nhìn nhận công khai trong nhiều Hội nghị Trung ương về tình trạng tha hóa đạo đức ngày càng phát triển sau 60 chục năm độc quyền của đảng và độc tôn của chủ nghĩa Marx-Lenin. Như trong diễn văn khai mạc Hội nghị Trung ương 4 ngày 26.11.2011 ông Trọng đã than trách:

"Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, tệ tham nhũng, lãng phí, hư hỏng trong một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, kể cả ở cấp cao, chưa được đẩy lùi mà thậm chí ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn, làm xói mòn lòng tin đối với Đảng. Vướng mắc chính là ở chỗ nào?" (2)

Thế rồi trong diễn văn bế mạc ngày 31.12.2011 cũng tại Hội nghị Trung ương 4 ông Trọng còn cảnh báo tương lai rất đen tối của chế độ toàn trị:

"Nếu Đảng ta không thật vững vàng về chính trị, tư tưởng; không thống nhất cao về ý chí, hành động; không trong sạch về đạo đức, lối sống; không chặt chẽ về tổ chức; không được nhân dân ủng hộ, thì không thể đứng vững và đủ sức lãnh đạo đưa đất nước đi lên." (3).

Tại Hội nghị Cán bộ toàn quốc cuối tháng 2.12 cho trên 1000 cán bộ cao cấp Nguyễn Phú Trọng còn xác nhận, các nhóm lợi ích đang đục ruỗng chế độ: "Bây giờ trong Đảng cũng có sự phân hóa giàu - nghèo, có những người giàu lên rất nhanh, cuộc sống cách xa người lao động; liệu rồi người giàu có nghĩ giống người nghèo không?" Và "mai kia Đảng này sẽ là đảng của ai?" (4)

Gần hai năm sau tình trạng tham nhũng vẫn không cải thiện được, "Các vụ án lớn phát hiện chậm, kéo dài, lúc đầu to bằng voi rồi xử bé như chuột." (5), như Nguyễn Phú Trọng kiêm Trưởng ban chỉ đạo Trung ương phòng chống tham nhũng đã nói với cử tri ở Hà Nội vào 6.12. 2013:

“Tham nhũng nguy hiểm và khó chịu vì đã thành khá phổ biến. Nó thành đường dây có tổ chức rồi, chứ không còn từng người một người ăn mảnh nữa. Chúng tôi hay nói đó là lợi ích nhóm, cấu kết với nhau nên phải có cơ chế trị tận gốc, việc này rất khó chứ không phải dễ”. (6)

Tình hình bè cánh hành động theo lợi ích nhóm, tham nhũng và vô trách nhiệm đang diễn ra công khai ngay ở cấp cao nhất là Bộ chính trị và Trung ương đảng. Ba năm trước, khi vụ Tập đoàn Vinashin bị khui ra, chính Bộ chính trị khi ấy đã xác nhận, tập đoàn kinh tế nhà nước này đã làm thất thoát trên 86.000 tỉ đồng (4,5 tỉ USD) và Bộ chính trị đã có Kết luận là phải thi hành kỉ luật đối với những người có trách nhiệm chính. Trong tư cách là người chỉ đạo trực tiếp các thí điểm lập các tập đoàn kinh tế nhà nước, nên Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đúng ra phải nhận trách nhiệm chính trị trong việc để thất thoát rất lớn tài sản quốc gia, nghĩa là phải từ chức. Nhưng vì tôn thờ quyền-tiền để giữ ghế hay nhảy cao hơn, nên khi ấy những người chính trong Bộ chính trị đã thỏa hiệp lười biếng giữa họ với nhau trong Đại hội 11 (1.2011). Cho nên cuối cùng mọi việc giữa họ với nhau đều huề cả làng!

Tại Hội nghị Trung ương 6 tháng 10.12 sau nhiều ngày họp rất căng thẳng, trong tư cách TBT ông Trọng đã thông báo cho các ủy viên Trung ương về quyết định của Bộ chính trị:

"Bộ Chính trị đã thống nhất 100% đề nghị Ban Chấp hành Trung ương cho được nhận một hình thức kỷ luật và xem xét kỷ luật đối với một đồng chí Ủy viên Bộ Chính trị." (7)

Nhưng đại đa số các ủy viên trong Trung ương đảng đã phớt lờ quyết định của toàn thể Bộ chính trị, cho nên cuối cùng "một đồng chí Ủy viên Bộ chính trị", tức Nguyễn Tấn Dũng, vẫn bình chân như vại, tiếp tục ngồi chỗm trệ trên ghế Thủ tướng. Chính ông Dũng còn biện minh giải thích là, những quyết định trong Chính phủ ông chỉ làm theo quyết định của tập thể mà thôi:

"Xảy ra chuyện như Vinashin, cuối cùng Thủ tướng đứng ra nhận trách nhiệm. Tôi nhận trách nhiệm chính trị với tư cách người đứng đầu Chính phủ, chứ tôi cũng không ra quyết định nào sai".8
Vì căn bệnh nguy hiểm của chế độ đã chạy tới đầu não nên Chủ tịch Trương Tấn Sang nói thẳng với Nguyễn Tấn Dũng "không đủ uy tín thì nghỉ, ở làm gì nữa" và còn trách "nếu chúng ta hèn nhát thì làm đơn gửi cho Đảng chúng ta nghỉ, chúng ta rút lui đi để cho những người dũng cảm làm việc". (9) Thậm chí Chủ tịch nước còn đặt cho Thủ tướng cái tên diễu cợt là"đồng chí X"! Mùa hè 2012 Nguyễn Phú Trọng còn mở hàng loạt các cuộc tự phê bình và phê bình rộng lớn nhất trong đảng từ trước tới nay, kéo dài nhiều tuần lễ. Từng ủy viên Bộ chính trị và Ủy viên Ban bí thư trung ương đều phải "tự phê bình và phê bình nghiêm túc". Nhưng kết quả vẫn chỉ như nước đổ lá khoai như mọi người đã thấy từ Hội nghị Trung ương 6 tới nay!

Sau khi nghe nhân dân và đảng viên chửi rát tai, nên trong vụ xử Dương Chí Dũng hiện nay những người có trọng trách chính đã bày ra nhiều "diệu kế". Chỉ ít ngày trước vụ xử Dương Chí Dũng, nguyên Chủ tịch Hội đồng quản trị Tổng công ty hàng hải Vinalines, ông Trọng nói theo giọng chia sẻ với dư luận là, cho tới nay nhiều vụ án tham nhũng "lúc đầu to bằng voi rồi xử bé như chuột" và đã hí hửng loan báo là "hãy chờ xem" (10) trong vụ xử án nhóm Dương Chí Dũng lần này. Trong ngày xử có cả Trưởng ban Nội chính trung ương kiêm Phó trưởng ban chỉ đạo Trung ương phòng chống tham nhũng Nguyễn Bá Thanh cũng có mặt. (11) Thế rồi đúng vào ngày xử vụ án, ngày 12.12 Phó trưởng ban Nội chính trung ương Phạm Anh Tuấn đã loan báo trước khi tòa xử: 

“Nếu như trước đây, mức án tham nhũng thường bị cho là nhẹ, thậm chí cho hưởng án ''treo'' nhiều vì căn cứ vào người phạm tội có nhân thân tốt, phạm tội lần đầu... Tuy nhiên, với loại tội phạm này trong tình hình tham nhũng hiện nay, một mặt phải đáp ứng yêu cầu pháp lý, nhưng cũng phải đáp ứng cả yêu cầu chính trị, đòi hỏi của xã hội, vì vậy phải xử đủ nghiêm để răn đe”12

Nghĩa là, cũng như nhiều bản án khác trước đây, dự tính hình phạt tử hình Dương Chí Dũng đã được một số người có quyền lực định sẵn trước khi tòa xử. Nhưng Dương Trí Dũng và các tòng phạm khác chỉ là tay em, còn Nguyễn Tấn dũng mới là thủ phạm chính. Vì Thủ tướng là người chỉ đạo các tập đoàn và tổng công ty nhà nước. Thật là rõ ràng, pháp luật chế độ toàn trị đã được định theo tiêu chuẩn bắt con tôm tép thả con cá mập! Đấy là chưa kể những mưu mẹo vặt, vụ án Vinalines đã bị dời đi dời lại nhiều lần và nay họ chọn đúng vào dịp Nguyễn Tấn Dũng thăm Nhật mới đem vụ này ra xử và làm rất đình đám. Như vậy là cố tình tránh những tai tiếng cho thủ phạm chính! Không những thế trong vụ xử này hầu hết các nhà báo lề phải cũng chỉ được theo dõi qua video, chỉ vài kí giả được phép vào phòng xử theo dõi, nhưng lại bị cấm đem theo máy ảnh, điện thoại cầm tay... (13) Cách chuẩn bị này cho thấy, vụ án PMU 18 vẫn còn như cơn ác mộng ám ảnh những người có trọng trách! 

Nói tóm lại, kết quả của các Hội nghị Trung ương cũng như các hoạt động của những người cầm đầu chế độ toàn trị vừa qua cho thấy, tiếng nói của các nhóm lợi ích từ trong Trung ương tới Bộ chính trị đã dẫm nát kỉ cương và Điều lệ Đảng cũng như đạp cả lên pháp luật. Các người cầm đầu đảng, nhà nước và chính phủ còn công khai tố cáo lẫn nhau, lập phe cánh để thanh toán lẫn nhau. Tình đồng chí không còn, họ chỉ còn biết thờ đồng tiền và quyền tước mà thôi! Nhưng nếu cần thiết họ vẫn sẵn sàng dựng lên các màn dân chủ cuội để đánh lừa nhân dân.

Trong khi ấy, qua các báo cáo hàng năm của nhiều tổ chức quốc tế có uy tín thì sau 60 năm bị cai trị dưới chế độ độc đảng theo chủ nghĩa Marx-Lenin nên VN vẫn đứng gần đội sổ trong rất nhiều lãnh vực, từ nhân quyền, tự do báo chí, tham nhũng. Còn kinh tế thì đang tụt hậu và thua xa cả với nhiều nước trong khu vực. Riêng về nhập siêu với Trung quốc thì mức nhập siêu của VN tính tới tháng 10.2013 đã gia tăng lên 19,6 tỉ USD, tăng gần 50% so với cùng kì năm trước. Nếu tính từ năm 2001 thì nhập siêu từ Trung quốc đã tăng lên 100 lần.14 Chính sự lệ thuộc thương mại, tài chánh và kinh tế vào Trung quốc nên Bắc kinh đang công khai lấn chiếm các hải đảo và tài nguyên của VN và đe dọa trực tiếp chủ quyền và độc lập của đất nước!

Tất cả những tình hình trên trong mọi mặt đang diễn ra trong đảng, nhân dân phải chịu đựng và các nguy cơ thực sự cho đất nước là những sự kiện hết sức rõ ràng. Đây là kết quả của chế độ độc đảng trung thành tuyệt đối với chủ nghĩa Marx-Lenin đã sinh sôi và tích lũy 60 năm. Là nhà khoa bảng cao, từng là ủy viên Trung ương và từng giữ các chức vụ quan trọng về tư tưởng và đào tạo cán bộ cao cấp nên Lê Hữu Nghĩa không thể phủ nhận được những sự thực này.

"Vướng mắc chính là ở chỗ nào?"

Câu hỏi trung tâm này liên quan nguồn gốc và nguyên nhân tạo ra khiến các nhóm lợi ích trong đảng đang tung hoành ngang ngược như chỗ không người để tham nhũng và đua đòi lối sống tha hóa đạo đức trên mồ hôi nước mắt và tiền thuế của nhân dân. Các tệ trạng này ở trong đảng không những không ngăn cản được mà còn đang phình ra nhất là ở những cán bộ có chức quyền cao, mặc dầu từ trước tới nay không biết bao nhiêu nghị quyết của Bộ chính trị và luật pháp được ban bố, như chính người cầm đầu chế độ Nguyễn Phú Trọng xác nhận trong nhiều Hội nghị Trung ương. Vướng mắc chính là ở chỗ nào và từ đâu? Câu hỏi cực kì quan trọng này đã được Nguyễn Phú Trọng nêu ra trong Hội nghị Trung ương 4. Tuy ông Trọng đã nêu ra nhưng không dám trả lời.

Thực ra, câu trả lời rất rõ ràng như ngày với đêm, người bình thường ai cũng biết cả. Trong suốt mấy chục năm qua tổ chức chính trị nào đang nắm độc quyền chính trị ở VN? Và đảng này đang tôn thờ chủ nghĩa nào?

Trong mấy thập niên vừa qua chủ nghĩa dân chủ đa nguyên và chế độ đa đảng bị nghiêm cấm ở VN. Nhưng ĐCSVN đã độc quyền cai trị VN từ 1954 ở miền Bắc và từ 1975 trên toàn quốc. Chính ĐCSVN đã tôn thờ tuyệt đối chủ nghĩa Marx-Lenin từ khi thành lập đảng vào năm 1930 và lấy nó làm kim chỉ nam tổ chức xã hội từ khi đảng nắm độc quyền.

Như vậy là rất rõ ràng, không một ai có thể phủ nhận được sự thực: Chính ĐCSVN và chủ nghĩa Marx-Lenin là thủ phạm và nguồn gốc của các tệ trạng suy thoái đạo đức, tham nhũng bất trị, kinh tế xuống dốc, bất công, đàn áp và ngày càng lệ thuộc vào Bắc kinh. Nhân dân VN đang là nạn nhân của chế độ độc đảng và chủ nghĩa Marx-Lenin đã thực sự phá sản!

Chính vì thế, nay nhiều thành phần nhân dân, đi đầu là trí thức, chuyên viên, thanh niên và cả nhiều đảng viên tiến bộ biết quí tự trọng đứng lên vạch rõ những tội ác của chế độ độc tài và những sai lầm của Chủ nghĩa Xã hội. Những hành động như thế thật hết sức chính đáng và khẩn thiết. Ai có lương tri và sự hiểu biết tối thiểu đều phải nhìn nhận như vậy. Nhưng tại sao nhà khoa bảng và từng là Giám đốc một học viện cao cấp Lê Hữu Nghĩa lại mạt sát và kết án các giới này?! Từng nhiều năm làm Giám đốc Học viện Chính trị-Hành chính Quốc gia HCM, một học viện đào tạo các cán bộ cao cấp cho chế độ. Nhưng hiện nay nhiều cán bộ cao cấp đã trở nên hư hỏng ăn cắp của công, đàn áp dân lành, sáng cắp ô đi tối cắp về, thì rõ ràng Lê Hữu Nghĩa có phần trách nhiệm lớn trong đó! Học trò đốn mạt, vì thầy chẳng ra gì và đã đánh mất tư cách! Cho nên, nếu bình tĩnh, công tâm, sáng suốt và tự trọng thì ông Nghĩa phải biết ơn những ai chỉ cho mình những cái sai chứ!

Không dám nhìn sự thực lại còn lên giọng đạo đức!

Ở phần hai của bài trên, bằng cách viết hồ hởi và đóng vai "người biết điều" ông Nghĩa nói là, để cho mọi người phê bình những thiếu sót trong chính sách hay quyết định của chế độ, "để làm tốt hơn, lãnh đạo và quản lí đất nước hiệu quả hơn". Nhưng đồng thời Lê Hữu Nghĩa lại nghiêm cấm, không cho phép đụng tới sự độc tôn của ĐCSVN và chủ nghĩa Marx-Lenin. Nói như thế chả lẽ ông Nghĩa muốn áp dụng chuyện tiếu lâm của Trạng Quỳnh, chỉ cho đại tiện nhưng cấm tiểu tiện?!

Trong khuôn khổ giới hạn của bài này nên chỉ nêu bệnh tham nhũng trong chế độ toàn trị. Chính ông Trọng mới vài ngày trước nhìn nhận, tham nhũng của cán bộ đã "thành đường dây có tổ chức" trong đảng và nhà nước, chống tham nhũng chỉ như gãi ngứa ghẻ, chỉ gãi bề ngoài nên bệnh ngày càng nặng! Như các dẫn chứng ở trên, căn bệnh tham nhũng và sự lộng hành của bọn nhóm lợi ích đã chui lên cả Trung ương và Bộ chính trị. Nguyên nhân của nó là do chế độ độc đảng với chủ nghĩa Marx-Lenin đã sai lầm. Chính các nước Đông Âu đã nhìn thấy cội nguồn của của các tệ trạng xã hội là từ chế độ độc đảng và chủ nghĩa độc đoán Marx-Lenin, nên hơn 20 năm trước họ đã có can đảm rũ bỏ nó, nhờ thế xã hội đang lành mạnh trở lại và đất nước mới vươn lên được, nhân dân sung túc hơn, tự do dân chủ hơn.

Nay trong bài nói trên, Lê hữu Nghĩa chỉ cho phép chỉ trích những khuyết điểm, những hiện tượng không đẹp bên ngoài, nhưng lại cấm không cho phê bình những nguyên nhân cốt rễ... Tức là chỉ cho phê bình hiện tượng, nhưng lại cấm không được động tới nguồn gốc gây ra những hiện tượng đó! Là Phó Chủ tịch Hội đồng lí luận Trung ương thì không thể nào ăn nói hồ đồ phản khoa học như vậy được! Trị bệnh thì phải trị tận gốc, không thể chỉ xoa bóp bên ngoài! Cách lí luận của Lê Hữu Nghĩa quá lắm chỉ là tự lừa đối mình! Nói thế chẳng qua là dân chủ hình thức, làm anh hề bán dạo ngoài phố! Miệng của kẻ độc tài hô hoán dân chủ!

Lê Hữu Nghĩa còn huyênh hoang là, các đảng viên và nhân dân có quyền trình bày quan điểm và ý kiến của mình. Nhưng ông Nghĩa quên rằng, mới vài năm trước chính Nguyễn Tấn Dũng đã ra Quyết định cấm các chuyên viên và trí thức trong đảng phản biện công khai, và cũng chính ông Dũng đã giải tán Ban cố vấn Thủ tướng chỉ ít lâu sau khi nhận chức Thủ tướng, mà chẳng cần cho biết lí do!

Sao Lê Hữu Nghĩa lại có thể chóng quên cả chuyện tầy đình vừa mới xảy ra vài tuần trước? Đó là việc Quốc hội thông qua gần 100% sửa đối Hiến pháp. Khi công bố bản Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992, những người có trọng trách đã hồ hởi kêu gọi nhân dân đóng góp ý kiến và còn hứa là không cấm kị bất cứ ý kiến nào. Nhưng khi hàng chục ngàn trí thức, chuyên viên, thanh niên trong và ngoài nước, kể cả nhiều đảng viên tiến bộ đã viết Kiến nghị 72 công khai thẳng thắn đưa ra các đề nghị xây dựng để đất nước thật sự dân chủ thì ngày 25.2.2013 chính Nguyễn Phú Trọng đã cao ngạo lên tiếng kết án:

"Vừa rồi đã có các luồng ý kiến, cũng có thể quy vào được là suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống."

"Xem ai có tư tưởng muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp không? Phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng không? Muốn đa nguyên đa đảng không? Có tam quyền phân lập không? Có phi chính trị hóa quân đội không? Người ta đang có những quan điểm đấy, đưa cả lên phương tiện thông tin đại chúng đấy. Thế là suy thoái chứ còn gì nữa. Tham gia khiếu kiện, biểu tình, ký đơn tập thể, thì nó là cái gì? Nên phải quan tâm xử lý những điều đó." (15)

Lệnh phán của Nguyễn Phú Trọng "phải quan tâm xử lí những điều đó" cho Ban Tuyên giáo Trung ương, Hội đồng Lí luận Trung ương và các báo của chế độ phải viết các bài mạ lị, bôi nhọ và đe dọa với trình độ rất thấp kém và tư cách rất tồi tệ! Thậm chí giữa tháng 11 vừa qua còn ra lệnh cho Quốc hội hủy bỏ buổi họp công khai thảo luận về việc sửa đổi Hiến pháp. Nghĩa là cấm các đại biểu được trình bày công khai quan điểm của mình về một văn kiện luật căn bản. Chính vì thế ngày 28.11 Quốc hội với gần 100% đã thông qua Dự thảo sửa đổi Hiến pháp, nội dung không khác gì Hiến pháp 1992. ĐCS vẫn độc quyền, chủ nghĩa Marx-lenin vẫn là thống soái, nhà nước (trong thực tế là đảng) vẫn độc quyền đất đai, quân đội và công an chỉ tuyệt đối trung thành với đảng! Giống hệt những mong muốn mà Nguyễn Phú Trọng đã phán!

Như thế ai cũng thấy rất rõ, mọi đóng góp ý kiến xây dựng -theo kiểu Lê Hữu Nghĩa đề nghị- chỉ như nước đổ đầu vịt, những người có quyền lực chẳng thèm đọc, chẳng thèm nghe. Còn những kiến nghị, tuyên bố và những bài vạch rõ những sai lầm của lãnh đạo chế độ toàn trị thì bị kết tội là chống đảng, chống nhà nước và các tác giả bị theo dõi, bị đàn áp kể cả tù đày!

***

Tóm lại, các dẫn chứng trên đây về tình hình trong đảng và ngoài xã hội hiện nay ở VN để đối chiếu với những đề nghị của Lê Hữu Nghĩa trong bài nói trên cho thấy: Các đề nghị này hoàn toàn không tưởng. Không những thế nó còn vạch rõ sự ngớ ngẩn khủng khiếp; trong khi thủ phạm gây ra những tội ác tày trời suốt cả 60 năm, nhưng Lê Hữu Nghĩa lại không cho phép được đụng tới, để nó tự do tiếp tục hoành hành. Lê Hữu Nghĩa còn khuyên mọi người là, chỉ nên nói nhỏ nhẹ với thủ phạm mà thôi và phải biết ơn thủ phạm!

Như vậy có phải ông Nghĩa viết bài trên để tự đánh lừa lương tâm mình và ru ngủ người khác?

Thiết tưởng ở trình độ học vấn như vậy thì Lê Hữu Nghĩa phải giữ tư cách và danh dự làm trọng, chứ không thể để quyền tiền đánh bạt lòng tự trọng làm mất cả nhân cách. Mang danh khoa bảng và ở tuổi đã cao mà chỉ cam phận làm ông bình vôi, thấy sai không dám nói, lại còn lên giọng đạo đức giả. Bán lương tâm, mất tự trọng là mất tất cả. Thiết tưởng ở địa vị và vai trò hiện nay, Lê Hữu Nghĩa nên hiểu cho thật rõ thế nào là "giấy rách phải giữ lấy lề"!

15.12.2013


                             ===================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét