Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Có ai hãnh diện là người Việt Nam Xã Hội Chủ Nghiã không ?

           

           

======================================================

1/ Có ai hãnh diện là người Việt Nam Xã Hội Chủ Nghiã không ?


-TLQ:-Tại sao lãnh đạo Việt Nam bị thế giới coi thường đến như thế?
Nhớ lại hồi TGM Ngô Quang Kiệt nói "cảm thấy nhục nhã khi cầm hộ chiếu Việt Nam". Bây giờ thì chính TT nói "xấu hổ vì các đoàn đi công tác nước ngoài". Trách ai đây !!!
  

 (VOV). VOV.VN -Thủ tướng yêu cầu Bộ Ngoại giao có biện pháp chấn chỉnh tình trạng đoàn đi nước ngoài trùng lắp, lãng phí.
Ông Phạm Bình Minh nói: "Một số nước phản hồi, có nhiều vấn đề vừa trả lời đoàn này, một thời gian ngắn sau lại có đoàn khác sang hỏi câu tương tự".


Theo con số được ông Phạm Bình Minh đưa ra, năm 2012 tổng số có 3.780 đoàn của các bộ, ngành đi nước ngoài. Như vậy, tính trung bình một ngày có tới 6 đoàn đi công tác nước ngoài. Sang năm 2013 tuy có giảm nhưng số lượng còn lớn, tới 3.200 đoàn.
Còn theo thống kê từa các bộ, ngành và địa phương báo lên thì số đoàn đi của tỉnh, thành năm 2012 là 5.800 đoàn, sang năm 2013 là 4.926 đoàn; đoàn công tác từ các bộ, ngành năm 2012 là 2.043 đoàn và năm 2013 giảm xuống còn 1.029 đoàn (giảm hơn 50%). 
 “Các đoàn đi về cơ bản thúc đẩy tăng cường quan hệ có hiệu quả, nhưng có những đoàn đi lại không mang lại hiệu quả, bị trùng lặp nội dung tham quan, nghiên cứu. Số đoàn này chủ yếu là các đoàn đi với tư cách nghiên cứu. Điều này gây nên sự lãng phí tiền của đất nước” – ông nói. Trong phát biểu kết luận cuộc họp, Thủ tướng cũng cho rằng: "Tôi thấy đi nước ngoài nhiều quá, nghe báo cáo thấy có đoàn Việt Nam đến người ta sợ. Rồi tham quan, giao lưu, tiếp khách,… chi phí vẫn quá lớn. Tôi đề nghị các bộ, ngành địa phương hết sức chú ý". 

       .
                         ---------------------------------------------------------------------------------
2/    Có ai hãnh diện là người Việt Nam Xã Hội Chủ Nghiã không?

                

“Người Việt thông minh, chăm chỉ và anh hùng, thế bạn có hãnh diện là người Việt Nam không?”
(Câu hỏi của báo Thanh Niên trong nước)

                                  




Trong bài “Ðêm Của Những Cánh Bướm Việt Ở Malaysia” đăng trên nhật báo Người Việt (2009) trước đây, ký giả Ðông Bàn đã vô tình nhắc lại câu nói của giới taxi Kuala Lumpur, “Con gái Việt Nam đẹp lắm!”


.  

Thủy, một “cánh bướm đêm” tại Beach Club đã cay đắng hỏi lại những người ký giả cùng quê hương với cô: “Người ta nói vậy, các anh có hãnh diện không?”



“Con gái Việt Nam rẻ lắm!”
Câu trả lời tất nhiên là không! Ai lại hãnh diện khi có đồng bào, con em của mình, dù được khen là đẹp phải thất thân đi làm gái mại dâm. Không những được khen đẹp lắm, mà dân địa phương còn một “lắm” nữa, khi nói: “Con gái Việt Nam rẻ lắm!”




Khi Ðông Bàn đang đứng trên đất Malaysia, hẳn ông không thể nào hãnh diện là người Việt Nam.


Chúng ta cũng không hãnh diện là người Việt Nam, nếu chúng ta đang ở Ðài Loan.





Theo số liệu thống kê kết hôn giữa phụ nữ Việt Nam với người Ðài Loan trong 14 năm (1995-2008) đã có 117,679 trường hợp, chiếm 82% tổng số phụ nữ Việt Nam kết hôn với người nước ngoài. Trong một đảo quốc nhỏ như Ðài Loan đã có hơn 10,000 phụ nữ Việt bỏ xứ sang đây làm vợ người, dù hạnh phúc hay khốn khổ, thì cũng vì thân phận nghèo đói, tương lai mờ mịt, có vinh dự gì cho đất nước khi đàn bà phải ly hương, với những cuộc hôn nhân không tình yêu chỉ vì đồng tiền. Ðiều khốn nạn nhất là trong tâm ý của người dân đồng bằng Cửu Long, “lấy chồng Ðài Loan” là chuyện mơ ước của tất cả mọi người. Một đôi vợ chồng đem con gái về thăm quê được một người bà con buột miệng khen: “Úi, con bé này ngộ quá, lớn chút nữa lấy chồng Ðài Loan được à nghen!”



Quỳ hai giờ cúi lạy bàn thờ chó để tạ tội
Cũng ở Ðài Loan, năm người lao động Việt Nam làm thuê ở một công ty thủy sản địa phương đã hợp lực khiêng lồng đi bắt hai con chó của dân địa phương bỏ vào bao tải, dìm xuống biển cho chết, sau đó mang lên làm thịt.
Ngoài việc phải quỳ hai giờ cúi lạy bàn thờ chó để tạ tội và để quần chúng giảm cơn thịnh nộ, năm người lao động Việt Nam này còn bị phạt 10,000 tiền Ðài Loan.


Câu trả lời cũng là không, nếu chúng ta đang ở Nhật.



Trên nhiều diễn đàn của Nhật, nhiều người Nhật “cực đoan” kêu gọi tẩy chay người Việt, đuổi hết người Việt về nước, cắt vĩnh viễn các khoản viện trợ cho Việt Nam. Có người so sánh viện trợ cho Việt Nam uổng hơn là đổ tiền vào... cống, bởi tiền thuế của họ đang được dùng để nuôi bọn “dòi bọ” ở Việt Nam, sau những vụ: PCP, một tập đoàn cung cấp dịch vụ của Nhật bị Việt Nam đòi hối lộ 15% để được trúng thầu các dự án dùng tiền viện trợ của Nhật tại Việt Nam; Nhân viên, tiếp viên hàng không và phi công Vietnam Airlines, tổ chức đánh cắp hàng hóa trong các siêu thị Nhật để vận chuyển hàng gian về tiêu thụ tại Việt Nam; Các tu nghiệp sinh Việt Nam trước khi sang Nhật đã bị các doanh nghiệp xuất khẩu lao động CSVN bóc lột thậm tệ; Lãnh sự quán Việt Nam ở Nhật tại Osaka tổ chức bán giấy thông hành Việt Nam.



Trong một số siêu thị tại Nhật, có bảng cảnh cáo dành cho người Việt về chuyện ăn cắp vặt sẽ bị vào tù! Bức ảnh đã làm rộ lên tin đồn về nạn ăn cắp vặt của người Việt ở bên Nhật. Nhiều người cho rằng, người Việt đã để lại ấn tượng xấu xa trong mắt người Nhật khi xuất ngoại sang đất nước của họ.


Câu trả lời cũng là không, nếu chúng ta đang ở Singapore.



Trang mạng với tên gọi là Craigslist có mặt tại Singapore đưa thông tin rằng khách hàng có thể lựa chọn “gái Việt còn trinh,” giá khoảng $3,000 một tuần, ngay tại sân bay, khách sạn hoặc bất cứ nơi nào khách hàng yêu cầu. Tình trạng các cô gái Việt Nam bán trinh tại Singapore dường như công khai, ai cũng hay biết. Cảnh sát Singapore cho biết, hầu hết các cô gái Việt còn trinh đều ở độ tuổi từ 16 đến 17, đến và “làm việc” qua nhân vật trung gian, và năm ngoái, tại đây, một cô gái Việt Nam 17 tuổi cũng đã rao bán trinh tiết với giá $1,500!


Câu trả lời cũng là không, nếu chúng ta đang ở Nga.



Cảnh ‘trại nô lệ’ người Việt ở Moscow.
Các đường dây buôn người đưa hàng nghìn phụ nữ Việt Nam vào các nhà chứa (nhà thổ ) Nga, nhưng Ðại Sứ Quán Việt Nam tại Nga từ chối trả lời câu hỏi của BBC cho rằng cơ quan này không có thẩm quyền để nói về việc này. Theo Tiến Sĩ Nguyễn Ðình Thắng: “Trong tất cả các trường hợp ở Nga này, thủ phạm là những người Việt được bao che bởi một số giới chức ở Tòa Ðại Sứ Việt Nam ở Nga, thậm chí họ thành Hiệp Hội May Dệt dưới sự bảo trợ của Tòa Ðại Sứ Việt Nam.”



Cảnh sát Nga vừa khám phá một xưởng may “đen” dưới lòng đất tại khu chợ Cherkizov ở thủ đô Moscow, bắt hằng trăm di dân lậu Việt Nam. Nạn buôn lậu của người Việt tại Nga là chuyện xảy ra hằng ngày, có lẽ bởi nguyên nhân trong 80,000 người Việt ở Nga đã có 80% làm nghề buôn bán, phần lớn là chợ trời, mánh mung.


Ở Ba Lan: “Cầm quyền Hà Nội và nhân viên Tòa Ðại Sứ Việt Nam tại Warsaw là một băng nhóm tội phạm có tổ chức, một hệ thống Mafia.” (Ðài báo Weltspiegel Ðức)

    

 
                     

  Câu trả lời là không, ở mọi nơi trên thế giới.
 
   

Trên VietNamNet, người Việt Nam sinh sống ở Nhật, ở Nga, ở Anh, ở Úc, ở Nam Phi, ở Mozambique và ngay cả ở California, đã trình bày những những mẩu chuyện về người Việt đọc xong chỉ muốn “độn thổ,” với bao nhiêu thói hư, tật xấu khác của người Việt từ trong nước đến như trộm cắp, gian dối, đái bậy, khạc nhổ, vứt rác bừa bãi, ăn uống thô tục, tranh giành, chen lấn nơi công cộng, không biết nói cảm ơn, xin lỗi khi cần. Nói về chuyện ăn cắp và ăn cắp vặt thì Việt Nam chắc hẳn bỏ xa đàn anh Trung Quốc. Ngay cả cuộn giấy đi cầu trong khách sạn, khách người Việt cũng không tha.
Một người Việt làm nghề thông dịch cho tòa án và cảnh sát ở Úc, cho biết phần lớn thủ phạm ăn cắp trong siêu thị và trồng cần sa trong nhà là những người mới định cư, đặc biệt những người từ Bắc Việt Nam và du học sinh. Mỗi lần người này đi dịch là anh ta khổ tâm vì cảm thấy nhục nhã cho dân tộc mình.



Trong khi trao đổi chuyện này với một phụ nữ trong nước, bà này đã viết cho chúng tôi: “Năm 2008 vào dịp Tết Nguyên Ðán, tôi được con trai cho di du lịch Doha (Qatar,) sẵn dịp công ty của con bảo lãnh qua chơi Dubai. Nhưng đến chiều về lại Doha thì bị giữ lại phi trường vì nghe nói có chuyện gì xảy ra ở một siêu thị mà có người Việt mình dính vô. Trong khi cả đoàn ‘check in’ thì riêng tôi bị giữ lại vì mang passport CHXHCN Việt Nam. Mang hộ chiếu Việt Nam đi nước ngoài buồn lắm ông ơi!!!”
Lâu nay, người ta nhắc đến hai chữ Việt Nam hơi nhiều, không phải vì “tiếng tăm” mà vì “tai tiếng!”
Như vậy cũng không nên trách câu phát biểu của Ðức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt : “Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gì cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế.”
Nhân câu nói này, các cơ quan truyền thông tại Việt Nam đã chỉ trích, lên án ông và đặt câu hỏi về lòng yêu nước của ông.



Tôi thì nghĩ khác, vì yêu nước nên ông Ngô Quang Kiệt mới cảm thấy nhục nhã. Tôi cũng không hãnh diện lắm về chuyện làm người Việt Nam, nhưng không phải như vậy là tôi không yêu nước, mà có thể vì lòng yêu nước, biết đâu có tác giả sẽ cho ra đời một cuốn sách mang tên “Người Việt Xấu Xa”.
Như vậy, sau một người có tên tuổi trong nước là Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt cảm thấy “nhục nhã,” bây giờ một người ngoài nước, lại là một viên chức cao cấp của hai nền Cộng Hòa Việt Nam, cảm thấy “xấu hổ,” một phụ nữ bình thường thì than “buồn lắm!” Thế mà không biết sao thời “chống Mỹ” báo chí miền Bắc lại phịa ra câu chuyện một anh chàng “bá vơ” nào đó tuyên bố: “Mơ ước một buổi sáng thức dậy, thấy mình được trở thành một người... Việt Nam!”



Ông Nguyễn Hồi Thủ khi dịch cuốn “Người Trung Quốc Xấu Xí” đã có nhận xét: “Thường trong lịch sử Việt Nam vốn đã rất ít người thật tình có can đảm và trung thực để tìm hiểu, phê bình, những cái xấu, cái dở của dân tộc mình. Gần đây lại chỉ toàn thấy ca tụng đất nước rừng vàng biển bạc, con người cần cù, thông minh, cao cả, đẹp đẽ, kiên cường, anh hùng, trong sáng... Thậm chí lại có cả người lãnh đạo lấy tên giả viết sách để ca ngợi cá nhân mình, có cả nhà văn bịa tên một người nước ngoài để ca ngợi dân tộc mình.”



Một chuyến bay của Vietnam Airlines cất cánh tại phi trường Ðà Nẵng. Nhân viên hãng này từng bị tố cáo đánh cắp hàng hóa trong các siêu thị Nhật vận chuyển về Việt Nam.
Báo Thanh Niên trong nước đã đặt câu hỏi: “Người Việt thông minh, chăm chỉ và anh hùng, thế bạn có hãnh diện là người Việt Nam không?”

         
 

Thưa, các yếu tố thông minh, chăm chỉ và nhất là kiểu “ra ngõ là gặp anh hùng,” chưa đủ để tạo thành một con người tử tế và một đất nước tử tế để cho thế giới tôn trọng và yêu mến!





Việt nam có một ông già
Râu dài, tóc bạc tên là Chí Minh
Ông hay uống rượu một mình
Khi buồn lại rủ Trường Chinh uống cùng
Say sưa ông nói lung tung:
Việt Nam mình sẽ sánh cùng năm châu

Này ông, chuyện ấy còn lâu!!!





http://baomai.blogspot.com/2013/07/co-ai-hanh-dien-la-nguoi-viet-nam-xa.html

                               ========================


3/   Những hình ảnh xấu cuối năm 2013 (RFA).--
dantri-305.jpg
Dân phòng bóp cổ người dân
Photo ocurtesy of dantri.com
   
Vào những tháng cuối năm DL 2013, nhất là trong tháng 12, đã xảy ra những hình ảnh mà báo chí trong nước gọi là “phản cảm”, và nhà văn Văn Quang từ trong nước cô đọng thành bài tựa đề “ Đè đầu bóp cổ dân đúng nghĩa” – tức là đúng theo “nghĩa đen, không còn là nghĩa bóng” nữa !

Bạo lực tràn lan

Theo nhà văn Văn Quang, “nếu nhìn vào từng chuyện và từng hình ảnh thì người ta phải gọi một số từ ngữ bình dân quen thuộc khác như ‘tàn nhẫn, dã man, ác ôn, côn đồ…’ ” mà hiện do “lực lượng dân phòng” “phát minh” ra. Nhà văn đề cập tới vụ “anh nông dân chính hiệu”  Trịnh Xuân Tình đã bị lực lượng dân phòng thuộc quận Bình Thạnh, Saigòn, “ khóa tay, đè đầu, bóp cổ đưa lên xe và tịch thu hàng hóa” khiến phản ứng của công luận “không còn là nỗi ‘bức xúc’ mà là những lời lẽ từ trong đáy lòng vô cùng cay đắng, phẫn uất…”. Nhà văn Văn Quang không quên mô tả cái cảnh mà dân địa phương thường thấy là “mấy bà, mấy chú bán hàng trên các hè phố, thấy bóng dân phòng đến như thấy tử thần, bèn ôm đồ đạc chạy nháo nhào hơn là chạy giặc, chạy cướp”.
Cũng trong tháng 12 này, báo mạng Trí Việt trong nước đưa tin anh Dương Văn Cao, 23 tuổi, bị công an Thanh Trì, Hà Nội bắt giữ vô cớ và tra tấn dã man. Qua bài “VN ký Công ước chống tra tấn nhưng vẫn tra tấn”, blogger Tư Ngộ trích dẫn báo Trí Việt cho biết “Sau gần 3 ngày ‘ép cung’, vì không có bằng chứng về tội danh cụ thể, cuối cùng chàng trai được thả nhưng thân thể thì bầm dập cả người” sau khi bị “tra tấn quả thực rất dã man”…
Nhà báo Trương Minh Đức cho biết, tại Cà Mau, anh Lê Công Thủ, 20 tuổi, bị phó công an tên Tâm xã Mỹ Hưng, huyện Cái Nước bắt nộp phạt 500.000 đồng vào ban đêm, nhưng lại bắt nạn nhân tự viết biên nhận, tự ký tên trong khi phía công an không ký xác nhận gì cả. Sau khi anh Thủ thắc mắc “liền bị CA xã chặn cửa lại đánh đập gây thương tích rách mũi chảy nhiều máu phải khâu 7 mũi kim trên mặt...”.
Đó là chưa kể cũng trong tháng 12 này, thêm một người dân, quê ở tỉnh Đắc Lắc, tên Y beo Ksor, bị chết về tay công an địa phương sau khi chưa đầy một tháng trước đó, gia đình một nạn nhân khác tên Y Két cũng nhận xác nạn nhân về chôn cất do anh bị công an Đắc Lắc tra tấn đến chết.
Trước đó một tháng, tức vào tháng 10 vừa rồi, chị Trần Hải Yến chết trong đồn công an Phú Yên mà thân nhân không được mang xác của chị về chôn cất, khiến bà Nguyễn Thị Thanh Liễu, mẹ nạn nhân, chỉ còn mỗi cách là than với báo Lao Động rằng:
Gia đình tôi phải nuốt nước mắt để con nằm yên dưới mộ. Sao họ vội vã đem con tôi đến nơi xa xôi để chôn cất. Họ có ý gì đây?
Đó là chưa kể rất nhiều blogger yêu nước từ Saigòn, Đà Nẵng cho tới Hà Nội bị công an đánh đập tàn nhẫn ngay trong thời điểm đánh dấu Ngày Quốc Tế Nhân Quyền vừa rồi.
Trong thời gian gần đây, xem chừng như ngày càng có nhiều người dân lâm vào tình trạng mà blogger Tô Hải có lần báo động “vào đồn công an là người sống mà ra khỏi đồn công an thành người chết”. Và hiện nhiều cáo giác trên mạng rằng công an đã “nghĩ ra kế” chối tội giết người bằng cách bọc vải hay cao su xốp vào dụng cụ tra tấn để ém nhẹp mọi dấu vết nhục hình. Một khi hành hung chết dân, công an thường quy trách cho nạn nhân vào đồn công an để…tự tử, tự đập đầu vào tường, vào vật cứng như dùi cui…, hay chết do suy tim, sốc ma túy.v.v…Và nhất là, nói chung, những tay thủ phạm “bạn dân” ấy thì luôn được “bình an vô sự” !
Có lẽ cảnh nhiễu nhương đó khiến một thính giả của đài ACTD, tên Yên Nhi, khó mà dằn được phẫn nộ, phải lên tiếng cáo giác rằng:
Gia đình tôi phải nuốt nước mắt để con nằm yên dưới mộ. Sao họ vội vã đem con tôi đến nơi xa xôi để chôn cất. Họ có ý gì đây?
- Bà Nguyễn Thị Thanh Liễu
Công an và côn đồ là lực lượng mà CSVN sử dụng để trấn áp nhân dân. Một Nhà nước dùng những chất dơ bẩn như mắm tôm, phân và nước giải người để cai trị. Như vậy Nhà nước CSVN hèn hạ đến mức nào? Xã hội VN đã bị đảo lộn, đạo đức suy đồi và những thói hư tật xấu xuất hiện ngày càng nhiều. Còn Cộng Sản là còn những nỗi đau, còn sự dối trá, còn những oan khiên cho dân tộc VN.
Nhắc đến chuyện “công an và côn đồ” khiến người ta không khỏi liên tưởng đến tình cảnh “Không chốn nương thân” mà blogger Người Buôn Gió “chia sẻ với người anh em Nguyễn Văn Thạnh và mong “bình an đến với vợ chồng anh” khi gia đình kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh đang lâm vào tình trạng như blog Dân Luận mô tả:
Chỉ còn ít ngày nữa là tới Giáng Sinh và năm mới, gia đình anh Thạnh vẫn chưa có nhà để thuê. Vừa mới chất đồ xuống, còn chưa kịp dọn vào nhà mới, chủ nhà đã lấy cớ từ chối và bắt dọn đi. Quyền được sống, được tự do và được mưu cầu hạnh phúc ở đất nước này khó khăn thế sao?
Qua bài “Không chốn nương thân” như vừa nói, blogger Người Buôn Gió nhận xét:
Những ngày của tháng 12 năm 2013, hình ảnh chuyến xe chở đồ đạc và số phận của chủ nhân đồ đạc là vợ chồng kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh ở Đà Nẵng khiến người ta liên tưởng đến những hình ảnh trong phim đen trắng cách đây hơn 60 năm. Những thước phim kể về người Do Thái chạy trốn sự săn lùng của chủ nghĩa phát xít. Sự khác nhau của 60 năm trước với lúc này là người bị săn đuổi không bị đưa vào lò thiêu. Nhưng sự giống nhau thì vẫn thế. Một số phận như con thuyền không bến đậu… Hôm nay tôi lạnh người khi theo dõi những sự kiện truy bức mà vợ chồng kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh đã chịu đựng. Biết nói thế nào, tại tôi đọc quá nhiều thôi… hôm nay đọc thấy sự giống nhau tàn bạo, thâm độc của những gì vợ chồng kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh gặp phải với những tác phẩm truy đuổi cách đây hơn nửa thế kỷ.

Công an cấu kết côn đồ

infonet.vn-250.jpg
Một sinh viên ở Bình Dương bị dân phòng đánh ngất xỉu. Photo courtesy of infonet.vn
Hành động đàn áp “thỏai mái” một cách gọi là “vô tư” tiếp diễn như thế tại một quốc gia vừa có chân trong Hội Đồng Nhân quyền LHQ, trong Công ước chống tra tấn cùng nhiều cam kết khác về nhân quyền khiến công luận, nhất là các tổ chức nhân quyền thế giới, lên án và báo động về tình trạng công an VN đánh dân ngày càng nhiều hơn, dã man hơn, bằng phương cách tinh vi hơn…Đặc biệt là những người có lòng với quê hương, dân tộc.
Những hành động như vậy, theo blogger Tư Ngộ, “ chứng tỏ chế độ Hà Nội coi các văn bản quốc tế đó không hơn những tờ giấy lộn. Hệ thống Công an của chế độ được bao che dung dưỡng nên hầu hết những vụ đánh chết người chỉ cần vu cho nạn nhân “tự tử”, “sốc ma túy”, “nhảy lung tung đầu đập vào vách tường”, “tử vong là bệnh lý về tim” v.v...là xong”.
Qua bài “Xã hội rừng rú, bạo lực tràn lan”, blogger Phạm Đình Trọng báo động tình trạng “bạo lực nơi công quyền”, “bạo lực ở nơi của tình thương” như trường mầm non…Nhà văn Phạm Đình Trọng lưu ý rằng “Mở trang báo lề đảng ra, ngày nào cũng gặp nhan nhản những chuyện đâm chém, đổ máu thê thảm. Cá nhân hành hung nhau chí tử, băng nhóm thanh toán nhau đẫm máu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, vặt vãnh, không đâu. Vào các trang mạng xã hội lề dân những vụ sử dụng bạo lực trong quan hệ dân sự càng diễn ra thường xuyên, man rợ, rừng rú, mạnh hiếp đáp yếu, nhân danh quyền lực Nhà nước ức hiếp dân”. Nếu trước đây, phát xuất từ vụ đàn áp đẫm máu và tàn nhẫn ở Tu viện Bát Nhã tại Lâm Đồng, Thiền sư Nhất Hạnh lưu ý rằng công an và côn đồ, họ tuy hai mà là một, thì nhà văn Phạm Đình Trọng cũng nhấn mạnh:
Công an cùng côn đồ dùng sức mạnh Nhà nước và sức mạnh xã hội đen đánh người dân lương thiện tay không, sức yếu, thế cô ngay trên phố đông, ngay giữa làng xóm yên lành. Công an huy động côn đồ hành hung dân đến làm việc ngay trong phòng trực ban công an. Công an đánh chết dân ngay trong nhiệm sở chỉ vì những vụ việc dân sự thông thường hàng ngày…Xã hội rừng rú càng được khuyến khích phát triển, bạo lực càng tràn lan trong xã hội qua cách ứng xử của pháp luật và dư luận xã hội với hai vụ việc bạo lực trên…Người dân bị hành hung, bị đánh chết trong đồn công an cứ liên tiếp diễn ra trên khắp đất nước. Xã hội Việt Nam cứ mãi mãi là xã hội rừng rú mà bạo lực công an là chúa tể trong xã hội rừng rú đó.
Công an và côn đồ là lực lượng mà CSVN sử dụng để trấn áp nhân dân. Một Nhà nước dùng những chất dơ bẩn như mắm tôm, phân và nước giải người để cai trị. Như vậy Nhà nước CSVN hèn hạ đến mức nào?
- Yên Nhi, TPHCM
Không phải lực lượng bị cáo giác là “không còn từ nào để lột tả hết bản chất phi nhân tính” ấy chỉ giới hạn trong đồn công an để tiếp tục biến người dân – với số nạn nhân ngày càng nhiều - “vào đồn công an là người sống, ra khỏi đồn công an thành người chết”, mà – nói theo lời blogger Cánh Cò, “chiếc dùi cui khủng bố dân lành” cũng tiếp tục tung hòanh ở môi trường rộng lớn, đều khắp hơn, nhất là đối với những người yêu nước. Blogger Cánh Cò báo động:
Hạ nhục, vu khống, hành hung, hay giam cầm người dân đã trở thành thuộc tính của từng đảng viên nếu cho y hoặc thị có cơ hội cầm chiếc dùi cui khủng bố người dân lành. Chiếc dùi cui ấy hơn bốn mươi năm trước Tôn Thất Lập đã kêu lên đau xót: “Chiếc dùi cui anh cầm là của người bạn Mỹ. Nhưng người dân Việt là dân mình anh ơi!”. Hơn bốn mươi năm sau lịch sử lập lại. Những chiếc dùi cui made in China đang thi nhau bổ vào đầu những người biểu tình chống Trung Quốc trước đây và những anh chị em phổ biến bản Tuyên ngôn phổ quát Nhân quyền của LHQ, phát bong bóng cỗ vũ cho quyền con người…
Hành động ấy hẳn khiến công luận bất bình. Chẳng hạn như một nhà thơ có tâm huyết với đất nước, quê ở Bến Tre, kêu gọi người CS hãy “Dừng bàn tay độc ác lại”:
Dừng tay lại hỡi người con đất Việt
Bạo tàn chi cũng dòng máu Lạc Hồng
Nước mắt nào đã từng chảy thành sông
Máu đào nào đã trôi vào biển lớn
Anh và tôi hai con người hai tư tưởng
Một vô thần của chủ nghĩa Mác Lê
Một tự do của tình nghĩa trăm bề
Xưng danh Đảng anh dùng bàn tay sắc
Được bảo vệ một tập đoàn Quốc Tặc
Anh tung hoành bàn tay vấy máu dân
Mạng con người nhẹ như lá lìa cành
Anh chà đạp cả lương tri tình nhân loại
Người anh hỡi! Tôi thiết tha kêu gọi
Dừng tay đi, đừng ác quá đi mà
Trời trên cao rồi cũng sẽ thứ tha
Cho con người biết quay đầu là bến
Tình trạng ngày càng có lắm cảnh người dân bị ức hiếp như vậy hẳn khiến người ta liên tưởng tới những vầng thơ của Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều trong “Cung Óan Ngâm Khúc:
Hẳn túc-trái làm sao đây tá ?
Hay tiền nhân 
hậu-quả xưa kia ?
Hay Thiên-cung có điều gì ?
Xuống trần mà trả nợ đi cho rồi.

                               ========================


4/  'Rút ruột' 55 km đường cao tốc, đảng xơi bao nhiêu?


Nguyên Anh (Danlambao) - Lại tiếp tục có ì xèo của dư luận khi đơn thưa của nhóm công nhân xây dựng đường cao tốc Long Thành - Dầu Giây được đưa ra. Theo đó trụ bê tông bên đường thay vì hình vuông đã hóa ra hình tròn, còn giải bê tông phân cách hai làn xe giữa tim đường đã bị rút ruột 30-40% chất lượng ?!

Với số tiền đầu tư 1 tỷ đô-la, nước Việt Nam sắp có thêm một con đường chúa chổm vì đây là số tiền được lấy trong một phần vay mượn trong chuyến công du mới đây của Thủ tướng Shinzo Abe và ngài Ba Ếch Bean mà phải 3 cho đến 40 năm sau chúng ta mới thấm.

Một chuyên viên xây dựng xin được giấu tên còn cho rằng, các thanh sắt của lan can đặt giữa trụ bê tông hình tròn bị lệch tâm, không bảo đảm tính chịu lực. Ðiều đó theo ông này, phẩm chất công trình không bảo đảm đúng theo thiết kế. Cũng theo ông, không thể chấp nhận được những sai phạm kể trên, vì đường cao tốc được thiết kế với tốc độ lưu thông 120km/giờ, tương đương 75 dặm/giờ.

Ông này còn tiết lộ thêm rằng, việc thi công cẩu thả cũng là cách “rút ruột” công trình, vì mất ít thời gian làm việc, chi phí nhân công giảm so với dự toán thi công đúng với thiết kế.

Dự án đường cao tốc Sài Gòn - Long Thành - Dầu Giây dài 55km, đi qua thành phố Sài Gòn và tỉnh Ðồng Nai, với tổng vốn đầu tư lên tới 20,600 tỉ đồng, tương đương 1 tỉ đôla. Công trình này khởi công tháng 12, 2009, dự tính sẽ đưa vào sử dụng đoạn từ Sài Gòn đến Quốc lộ 51 của Ðồng Nai ngày 30 tháng 12, 2013 này. (Người Việt)

Nhiều trụ bê tông nguyên vẹn dài chỉ có 25 cm, 30 cm (Ảnh: Báo Thanh Niên Online)
Ôi giào chuyện muỗi đấy mà! Không đảm bảo an toàn giao thông thì… chết có sao đâu, ai mà không chết chứ huống chi là công dân của nước thiên đường?

Vì sao đội ngũ xây dựng Việt Nam cẩu thả? Do trình độ hạn chế hay do lòng tham?

Xin lỗi nhé, chưa chắc kỹ sư xứ Việt thua kém các nước khác, nếu so sánh thì có thể cho rằng 8/10 chứ không phải đồ bỏ đâu. Thế nhưng vì sao lại làm sai thiết kế, và thi công không đúng kỹ thuật?Không phải lỗi do họ đâu !

Trước tiên khi nguồn tiền để làm đường được giải ngân thì nó vào tay Ba Ếch Bean, với cái tầm nhìn cử nhân chính trị lớp 5 trường làng sao lại không nảy lòng tham khi mọi quyền hành ở trong tay mình? Ngài đưa cái mỏ cắn một phát ngập họng xong mới chuyền tới Đinh bộ Giao.

Từ Đinh bộ Giao thì nguồn tiền chỉ còn có 8 thay vì 10 cho nên ngài chốt tại đó và hê lên thằng nào đấu thầu thắng sẽ được thi công. Tiếng gọi là đấu thầu cho nó oai, nó văn minh hiện đại chứ toàn xuất phát từ các đầu óc tồi tàn tham nhũng mà ra thành ra chỉ vài cây số được chung cho ngài chín con số là lẽ thường tình.

Sau đó người chung chi đầy đủ sẽ được phép thi công với số tiền chỉ đủ tiền vật tư, nhân công thì làm gì mà có lời? Thì phải nghĩ ra cách rút ruột công trình, ăn bớt vật tư sắt thép mới mong kiếm được chút xương thừa của các quan chứ đâu phải họ ngu mà lao đầu vào.

Và các kỹ sư cũng phải suy nghĩ ra tối kiến từ cây cột hình vuông biến ra hình tròn và làm sao ăn bớt vật tư mà hình dạng vẫn không thay đổi, thật là bótay.com mà!

Ấy vậy mà hàng ngàn công ty quốc doanh lẫn tư nhân sẵn sàng lao đầu vào chung đủ cho cái được gọi dưới mỹ từ bán dự án đấy.

Và đâu phải chỉ có đường cao tốc Dầu Giây Long Thành mà còn nhiều nữa,từ đại lộ Đông Tây cho đến bê tông cốt tre (chứ làm cốt thép thì có mà ăn... sh*t) tất cả đều được đưa vào sử dụng lấp liếm cái thi công ẩu, tắc trách và một thời gian sau đó nó lún, nó bong, nó tróc thì kệ cha nó, cha chung không ai khóc là vậy.

Ai không tin thì cứ nhìn xem biết bao nhiêu việc xảy ra mà có thằng ma nào đi tù? Làm sao mà đi tù được khi bọn chúng thông đồng ăn chia có hệ thống, thằng nọ chỉ thằng kia, thằng kia chỉ thằng kìa và chìm xuồng trong im lặng?

Đó là cái tinh hoa cái ưu việt của thiên đàng xã nghĩa, một nơi mà chữ lương tâm, trách nhiệm không còn, khi sự việc bể bạc ra thối um một góc trời thì ngài thủ tướng thất học của chúng ta lấy thịt đè người ngay theo kiểu cả vú lấp miệng em. Mà nói cho đúng ra cũng chả có thằng nào con nào dám khai ra ngài cả vì điều đó đồng nghĩa với cái chết bất đắc kỳ tử có thể đến bất cứ lúc nào, thật đúng là dưới một người mà trên triệu người sướng gì đâu.

Lương tâm nó không có răng các bạn ạ, chỉ có con người mới có răng mà có răng thì phải cần ăn cho nên đàn chuột xã nghĩa vẫn tiếp tục vay mượn bốc hốt còn cái thằng chủ nhân ông của đất nước là người dân thì cứ đấm ngực than trời!

Đó cũng là một nguyên nhân mà bọn chúng không muốn tiến trình đa đảng phái xuất hiện tại Việt Nam vì khi có đảng đối lập xuất hiện thì chúng sẽ mất uy tín vì bị chỉ trích, còn một mình một chợ thì cứ thế mà làm.


                              =============================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét