Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Xung đột dữ dội tại Thái Nguyên, hàng ngàn công nhân tấn công bảo vệ và công an ... & Cáo buộc công an "say xỉn bắn chết người " .

1/ Xung đột dữ dội tại Thái Nguyên, hàng ngàn công nhân tấn công bảo vệ và công an


http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=z3mMs2nbhiM

CTV Danlambao - Sáng ngày 9/1/2013, một cuộc xung đột lớn đã bùng phát tại công trường xây dựng nhà máy Samsung thuộc tỉnh Thái Nguyên. Hàng ngàn công nhân xây dựng đã dùng gạch đá tấn công lực lượng bảo vệ và công an sau khi một công nhân bị đánh trọng thương.

  Một số đoạn video clip được chia sẻ trên youtube cho thấy những gì diễn ra không khác gì một cuộc đánh trận. Hàng ngàn công nhân hò hét, bao vây lực lượng công an, xung quang là khung cảnh những chiếc xe của bảo vệ nhà máy bị đốt cháy, khói lửa mịt mù. Đoạn clip khác cũng cho thấy hình ảnh hàng trăm cảnh sát cơ động phải dàn trận, dùng khiêng chống đỡ cơn mưa gạch đá từ phía các công nhân xây dựng.

  Truyền thông nhà nước cho hay, ít nhất 11 người đã phải nhập viện sau cuộc xung đột, đa số là bảo vệ nhà máy và một người là công an. Khoảng 20 chiếc xe và 5 container của lực lượng bảo vệ  và công an đã bị đốt cháy rụi hoàn toàn.

    
    Nguyên nhân khiến cho xung đột bùng phát được xác định vào lúc 7 giờ sáng ngày 9/1, lực lượng bảo vệ công trình đã dùng roi điện đánh trọng thương một công nhân xây dựng, nhưng không chịu đưa nạn nhân đi cấp cứu. 

   Sau đó, đã xảy ra xô xát giữa công nhân và bảo vệ nhà máy. Hàng ngàn công nhân tập hợp lại đuổi đánh lực lượng bảo vệ và công an do phía nhà máy thuê. 

   Bảo vệ nhà máy buộc phải bỏ chạy và trốn vào bên trong các thùng xe container cố thủ. Bên ngoài, phía công nhân dùng xăng đốt cháy các thùng container và 20 chiếc xe máy, hàng trăm người khác sau đó tiếp tục dùng gạch đá tấn công lực lượng công an và cảnh sát cơ động được huy động đến công trường.

   Sau nhiều tiếng đồng hồ, phải đến chiều cùng ngày cuộc xung đột mới được chấm dứt. Vụ việc đã khiến nhà máy Samsung thiệt hại nặng nề, khu vực công trường đang xây dựng ngổn ngang vết tích sau trận loạn đả. 

   Khu tổ hợp công nghệ cao tại Thái Nguyên do tập đoàn Samsung xây dựng với số vốn đầu tư lên đến 3,2 tỷ USD.  Đây được dự báo sẽ là nhà máy sản xuất vi mạch và linh kiện điện tử di động lớn nhất thế giới của Samsung.


                           ==========================


2/  Cáo buộc công an  "say xỉn bắn  người " .



BBC - Công an hình sự huyện Cẩm Mỹ, tỉnh Đồng Nai bị cáo buộc đã nổ súng gây chết người khi đang trong tình trạng "say xỉn". 

Nói chuyện với BBC ngày 9/1, bà Ừng Lày Cú, người dân ấp Tân Hòa, xã Bảo Bình, huyện Cẩm Mỹ, nói chồng bà, ông Lầu Nguyên Sầu, có đi dự một đám cưới gần nhà hôm 4/1.

Bà cũng bác bỏ việc nói đây là một "sòng bài" như báo trong nước đưa tin.Bà được những người có mặt tại hiện trường kể lại rằng một số khách dự tiệc đã tổ chức đánh bài, tuy nhiên ông Sầu không tham gia trực tiếp.

Một lát sau, có năm thanh niên mặc thường phục xông vào giữa buổi tiệc và bà Cú, người đang có mặt ở gần đó, nghe thấy tiếng súng nổ.

"Tôi nghe thấy mấy tiếng súng, người ta chạy tán loạn," bà nói.

Bà Cú kể nhìn thấy một số thanh niên đuổi theo rồi dùng súng và còng số 8 để khống chế và lấy tiền của những người đang tháo chạy.

"Tôi nghe người ta nói là "bắt bài, bắt bài", nhưng vẫn không nghĩ là chồng mình bị bắn,"bà nói.

"Xong lát sau đứa cháu chạy ra nói "công an bắn chết chú rồi", tôi hốt hoảng chạy tới nơi thì thấy chồng tôi nằm sõng soài dưới đất, máu chảy ra từ hai cánh mũi, mắt nhắm lại, chân mày có một vết đạn cắm sâu và có máu tuôn ra từ đó".

Bà Cú cho biết được kể là ông Sầu đã đưa tay lên đỡ, tuy nhiên, xét nghiệm từ bệnh viện nói viên đạn đã đi xuyên qua tay ông và găm sâu vào trong não.

'Nổ súng khi đang say xỉn'

Báo điện tử PetroTimes trong tin đăng ngày 4/1 cho biết "khi đuổi bắt, một chiến sĩ đội cảnh sát hình sự công an huyện Cẩm Mỹ đã nổ súng chỉ thiên" và "không hiểu vì lý do gì, phát súng trúng vào người đối tượng".

Trang này cũng nói "cơ quan chức năng xác định, do sơ suất nên súng cướp cò khiến đạn trúng vào nạn nhân".

Trong khi đó, tờ Lao Động trong tin ngày 6/1 nói "khi phát hiện công an, các đối tượng bỏ chạy và xô xát với công an, tổ công tác bắn 2 phát chỉ thiên cảnh cáo."

"Trong lúc giằng co, súng trên tay một trinh sát hình sự bị cướp cò làm anh Lầu Nguyên Sầu bị thương và tử vong trên đường đi cấp cứu"

Đại diện gia đình bà Cú, ông Nòng Sỹ Phu, anh rể của ông Sầu, nói với BBC sau khi vụ việc xảy ra, người dân đã vây bắt được vài người trong nhóm thanh niên này và phát hiện những người này đang trong tình trạng "say xỉn".

"Người dân bức xúc quá vì bắn chết người rồi bỏ mặc thế này nên họ mới ùa theo. Trong nhóm đó người dân bắt được hai người, nhưng kẻ nổ súng thì lại chạy thoát," ông nói.

"Nhiều người có mặt tại đó nói tất cả những thanh niên này đều có hơi men và đang say xỉn".

Ông Phu cho biết cả 5 thanh niên này xưng là công an hình sự nhưng đều không có đồng phục công an và cũng không có thẻ trình báo.

"Sau đó trưởng công an huyện xuống xin lỗi và xác nhận đây là nhân viên của họ".

Hiện công an huyện đã bắt giữ nghi phạm bị cho là đã nổ súng giết chết ông Sầu, tuy nhiên gia đình vẫn chưa biết đã có quyết định truy tố hay chưa, ông Phu nói.

Bà Cú cho biết chính quyền xã đã đến thăm và nói họ không hề biết gì về việc nhóm cảnh sát hình sự này tác nghiệp tại địa bàn xã.

"Công an hình sự, không mang theo thẻ, lại bắn chết chồng tôi, tôi không biết pháp luật là như thế nào nữa rồi," bà Cú nói.


                             ===============================

3/   Công lý không cần quị lụy





Phạm Hồng Sơn
 - Từ trước tới nay chưa thấy một viên công an nào, kể cả cấp tướng, đứng trước tòa (hình sự) mà lại giữ được lấy một phần triệu chất hách thường có khi gặp dân thường. Đoạn clip do Tuổi Trẻ ghi lại một khúc trong phiên tòa xử vụ đại tá công an, cục phó một Cục của Bộ Công An Dương Tự Trọng với một loạt các công an cấp tá khác cũng không cho thấy điều gì khác. Đó cũng không nằm ngoài qui luật muôn đời, đã hay nạt dưới thì không thể có khí tiết khi gặp kẻ trên.

Điều đáng nói là thái độ của các luật sư thể hiện trong đoạn clip đó rất đáng buồn. Các luật sư đều tỏ một thái độ quá từ tốn đến mức nhún nhường, quị lụy trước hội đồng xét xử. Mỗi phát ngôn của luật sư đều được rào, bọc bằng những chữ “xin phép hội đồng xét xử”, “cảm ơn hội đồng xét xử” với khẩu khí, tư thế rất rụt rè, thương hại. Ngay cả khi “hội đồng xét xử” xâm phạm cắt ngang một cách thô kệch dòng trình bày những chi tiết quan trọng từ nhân chứng, bị cáo cũng không thấy một luật sư nào dám thể hiện sự cự lại.

Đã đành, chốn pháp đình là nơi cần sự nghiêm túc, trịnh trọng hơn bình thường. Đã đành, người văn minh cần phải thể hiện thái độ tôn trọng người điều dẫn một phiên tranh tụng, phân định công lý. Nhưng luật sư, trong ý nghĩa tối cao là tham gia tố tụng để góp phần tìm ra sự thật, xác định đúng-sai, cũng có vai trò bình đẳng hoàn toàn với chủ tọa phiên tòa (hội đồng xét xử) và mọi thành phần tham gia tố tụng khác, chưa nói đến tinh thần nghiêm khắc của luật sư đối với hội đồng xét xử cũng là điều rất cần phải có nếu muốn sự thật không bị vùi dập.

Làm sao có thể kỳ vọng có Công lý khi giới luật sư ngay trong một phiên tòa công khai vẫn sợ hoặc vẫn buộc phải sợ một hội đồng xét xử?

Công lý cần sự nghiêm túc, thẳng thắn chứ không bao giờ cần sự quị lụy, xin xỏ.

Phạm Hồng Sơn


                             =================================


4/  Cả nước bị lừa



Châu Hiền Ly (Bộ đội tập kết 1954) Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào miền Nam? Sau năm 1975, tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp? Tại sao sau khi được “giải phóng” khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên tìm tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông? Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị?...Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì?... 

* * * * * * * * *

Đã hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực nhọc là thế, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nhìn nhận lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là bãi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức! 

150 năm đã trôi qua, nhưng bài học này còn nguyên vẹn. Đó là 80 năm nô lệ, 40 năm với 4 cuộc chiến tranh lớn (Pháp, Mỹ, Cam Bốt, Tàu) - trong đó 3 thế hệ liên tiếp gánh chịu những hy sinh khốc liệt, 35 năm xây dựng trong hòa bình với biết bao nhiêu lận đận, và hôm nay VN vẫn còn là một nước chậm tiến. 

Thảm kịch của đảng cộng sản thực ra đã bắt đầu ngay từ ngày 30-4-1975. Sự bẽ bàng còn lớn hơn vinh quang chiến thắng. Hòa bình và thống nhất đã chỉ phơi bày một miền Bắc xã hội chủ nghĩa thua kém miền Nam, xô bồ và thối nát, về mọi mặt. “Tính hơn hẳn” của chủ nghĩa Mác-Lênin trở thành một trò cười. Sự tồi dở của nó được phơi bày rõ rệt cùng với sự nghèo khổ cùng cực của đồng bào miền Bắc. 

Nhìn lại sau hơn nữa thế kỷ dưới chế độ CS, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra: 

- Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào miền Nam? 

- Sau năm 1975, tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp? 

- Tại sao sau khi được “giải phóng” khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên tìm tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông? 

- Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị? 

Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì? 

- Tại sao đàn ông của các nước tư bản Châu Á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng? 

- Tại sao Liên Xô và các nước Đông Âu bị sụp đổ? 

- Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa Nam Hàn và Bắc Hàn? 

- Tại sao nước ta ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường, phải đi làm công cho các nước tư bản? 

- Tại sao các lãnh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch? 

Hỏi tức là trả lời: người VN đã bỏ phiếu bằng chân từ bỏ một xã hội phi nhân tính. Mọi lý luận phản biện và tuyên truyền của nhà nước cộng sản đều trở thành vô nghĩa. 

Sự thực đã quá hiển nhiên nhưng đảng cộng sản không thể công khai nhìn nhận. Họ không thể nhìn nhận là đã hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc chiến cho một sai lầm. Nếu thế thì họ không còn tư cách gì để nắm chính quyền, ngay cả để hiện diện trong sinh hoạt quốc gia một cách bình thường. 

Nhìn nhận một sai lầm kinh khủng như vậy đòi hỏi một lòng yêu nước, một tinh thần trách nhiệm và một sự lương thiện ở mức độ quá cao đối với những người lãnh đạo cộng sản. Hơn nữa họ đã được đào tạo để chỉ biết có bài bản cộng sản, bỏ chủ nghĩa này họ chỉ là những con số không về kiến thức. Cũng phải nói là trong bản chất con người ít ai chịu từ bỏ quyền lực khi đã nắm được. 

Thế là sau cuộc cách mạng long trời lở đất với hơn ba chục năm khói lửa, máu chảy thành sông, xương cao hơn núi, Cộng sản Hà Nội lại phải đi theo những gì trước đây họ từng hô hào phá bỏ tiêu diệt. Từ ba dòng thác cách mạng chuyên chính vô sản, hy sinh hơn bốn triệu mạng người, đi lòng vòng gần nửa thế kỷ, Cộng sản Hà Nội lại phải rập khuôn theo mô hình tư bản để tồn tại. 

Hiện tượng “Mửa ra rồi nuốt lại” này là một cái tát vào mặt các nhà tuyên giáo trung ương. 

Cách mạng cộng sản đã đưa ra những lý tưởng tuyệt vời nhất, cao cả nhất, đã thực hiện những hành động anh hùng vô song, đồng thời cũng gieo vào lòng người những ảo tưởng bền vững nhất. Nhưng thực tế chuyên chính vô sản đã diễn ra vô cùng bạo liệt, tàn khốc, chà đạp man rợ lên đạo lý, văn hóa và quyền con người ở tất cả các nước cộng sản nắm chính quyền. Sự dã man quỷ quyệt mánh lới và sự bất nhân khéo che đậy của Cộng sản chưa hề thấy trong lịch sử loài người. 

Con người có thể sống trong nghèo nàn, thiếu thốn. Nhưng người ta không thể sống mà không nghĩ, không nói lên ý nghĩ của mình. Không có gì đau khổ hơn là buộc phải im lặng, không có sự đàn áp nào dã man hơn việc bắt người ta phải từ bỏ các tư tưởng của mình và “nhai lại” suy nghĩ của kẻ khác. 

Nền chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối, những kẻ mù chỉ biết nhai như vẹt các nguyên lý bảo thủ giáo điều...

Công dân của nhà nước cộng sản luôn luôn sợ hãi, luôn luôn lo lắng không biết mình có làm gì sai để khỏi phải chứng minh rằng mình không phải là kẻ thù của chủ nghĩa xã hội. 

Cơ chế quyền lực cộng sản tạo ra những hình thức đàn áp tinh vi nhất và bóc lột dã man nhất. Vì vậy công dân trong các hệ thống cộng sản hiểu ngay điều gì được phép làm, còn điều gì thì không. Không phải là luật pháp mà là quan hệ bất thành văn giữa chính quyền và thần dân của nó đã trở thành “phương hướng hành động” chung cho tất cả mọi người. 

Cơ chế hiện nay đang tạo kẽ hở cho tham nhũng, vơ vét tiền của của Nhà nước. Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là mất tiền, mất của, dù số tiền đó là hàng chục tỉ, hàng trăm tỉ. Cái lớn nhất bị mất, đó là suy đồi đạo đức. Chúng ta sống trong một xã hội mà chúng ta phải tự nói dối với nhau để sống...

Bác và đảng đã gần hoàn thành việc vô sản hóa và lưu manh hóa con người VN (vô sản lưu manh là lời của Lê Nin). Vô sản chuyên chính (đảng viên) thì chuyển sang làm tư bản đỏ, còn vô sản bình thường (người dân) trở thành lưu manh do thất nghiệp, nghèo đói. 

Nền kinh tế Việt Nam bây giờ chủ yếu là dựa trên việc vơ vét tài nguyên quốc gia, bán rẻ sức lao động của công nhân và nông dân cho các tập đoàn kinh tế ngoại bang, vay nước ngoài do nhà nước CS làm trung gian. 

Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do cộng sản Việt Nam dày công dàn dựng đã tan thành mây khói khi giai cấp “vô sản” âm thầm lột xác trở thành các nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la. 

Do vậy, lý thuyết CS dần dần mất đi tính quyến rủ hoang dại. Nó trở nên trần trụi và lai căng. Tất cả điều đó đã làm cho các đảng cộng sản trên toàn thế giới dần dần chết đi. Dù GDP có tăng lên, nhiều công trình lớn được khánh thành do vay mượn Quỹ Tiền tệ Quốc tế nhưng đạo đức xã hội cạn dần. Thực tế cho thấy rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Vũ khí, cảnh sát và hơi cay chỉ là muỗi mòng giữa bầu trời rộng lớn nếu như lòng dân đã hết niềm tin vào chính quyền. 

Học thuyết về xây dựng một xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa chỉ là một loại lý tưởng hóa, nó là chiếc bánh vẽ để lừa gạt dân, không hơn không kém; đảng nói một đằng, làm một nẻo. 

Chẳng hạn đảng nói “xây dựng xã hội không có bóc lột” thì chính những đảng viên lại là những người trực tiếp tham nhũng bóc lột người; đảng nói “một xã hội có nền dân chủ gấp triệu lần xã hội tư bản” thì chính xã hội ta đang mất dân chủ trầm trọng; đảng nói “đảng bao gồm những người tiên phong nhất, tiên tiến nhất” nhưng thực tế thì đảng đầy dẫy những người xấu xa nhất, đó là những kẻ đục khoét tiền bạc của nhân dân. 

Sở dĩ ĐCSVN còn cố giương cao ngọn cờ XHCN đã bị thiêu rụi ở tất cả các nước sản sinh ra nó vì chúng đang còn nhờ vào miếng võ độc “vô sản chuyên chính” là... còng số 8, nhà tù và họng súng để tồn tại! 

Nhân dân đang hy vọng rằng đảng sớm tự ý thức về tội lỗi tày trời của mình. Đảng sẽ phải thẳng thắn sám hối từ trong sâu thẳm chứ không chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục ngụy biện, chấp vá một cách trơ trẻn. 

Người dân chẳng còn một tí ti lòng tin vào bất cứ trò ma giáo nào mà chính phủ bé, chính phủ lớn, chính phủ gần, chính phủ xa đưa ra nữa. Họ nhìn vào ngôi nhà to tướng của ông chủ tịch xã, chú công an khu vực, bà thẩm phán, ông chánh án, bác hải quan, chị quản lý thị trường, kể cả các vị “đại biểu của dân” ở các cơ quan lập pháp “vừa đá bóng vừa thổi còi” mà kết luận: “Tất cả đều là lừa bịp!” 

Do đó XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử VN. Con, cháu, chút, chít chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ... đồ đểu, vết nhơ muôn đời của nhân loại! Một thời kỳ mà tâm trạng của người dân được thi sĩ cách mạng Bùi Minh Quốc tóm tắt qua 2 vần thơ: 

“Quay mặt phía nào cũng phải ghìm cơn mửa! 
  Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi!” 

Chẳng lẽ tuổi thanh xuân của bao người con nước Việt dâng hiến cho cách mạng để cuối cùng phải chấp nhận một kết quả thảm thương như thế hay sao? Chẳng lẽ máu của bao nhiêu người đổ xuống, vàng bạc tài sản của bao nhiêu kẻ hảo tâm đóng góp để cuối cùng tạo dựng nên một chính thể đê tiện và phi nhân như vậy? 

Tương lai nào sẽ dành cho dân tộc và đất nước Việt Nam nếu cái tốt phải nhường chổ cho cái xấu? 
Một xã hội mà cái xấu, cái ác nghênh ngang, công khai dương dương tự đắc trong khi cái tốt, cái thiện phải lẩn tránh, phải rút vào bóng tối thì dân tộc đó không thể có tương lai! 

Một kết cục đau buồn và đổ vỡ là điều không tránh khỏi. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét