Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Tiêu roài anh Quý Ngựa ơi ( ngài thứ trưởng côn an tham quan lon sắp rớt )

Thiệt đúng với lời thề đanh rỉ của côn an Việt gian " Còn Đảng Còn Tiền      ( còn đảng còn mình )

                            Michell e Do  -  Santa Ana , CA 

====================================================

1/  Tiêu roài anh Quý Ngựa ơi  

 ( * ngài thứ trưởng côn an tham quan lon sắp rớt ) 


Nguyên Anh (Danlambao) Một thứ trưởng mà tư cách như vậy thì trách gì bọn đàn em bên dưới và cứ từ đó suy ra nguyên hệ thống, một tầng lớp lãnh đạo thì sẽ biết tư cách của những kẻ miệng lúc nào cũng xoen xoét: sống, chiến đấu, học tập theo tấm gương đạo đức giả của già hồ...

* * * * * * * *

Dương Chí Dũng trước tòa đã khai ra người ba tăng báo tin cho hắn bỏ trốn là thứ trưởng bộ côn an Phạm Quý Ngọ làm cho toàn dân giật cả... mình vì bất thình lình!

Dĩ nhiên hắn phải khai, không nhẽ hắn chung chi đầy đủ cho anh mà giờ đây lại bị ăn kẹo đồng như anh Trỗi thì oan Thị Mầu quá, trạng chết chúa cũng băng hà chứ, tiền cướp được cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có, chung cho anh mà hắn lại bị dựa cột thì vô lý quá.

Đáp lại sự tố cáo của Dương Chí Dũng anh Phạm Quý Ngọ, trưởng ban chuyên án điều tra sai phạm Vinalines quăng liền cái tình vờ: "Tôi không liên quan đến việc bỏ trốn của Dương Chí Dũng. Dũng khai là chuyện của anh ta, trách nhiệm của cơ quan điều tra là phải làm rõ việc này". 

Miệng thì nói cứng như vậy nhưng chắc... trim anh ấy lặn đâu mất tiêu rồi, cũng phải thôi một mình đàn em của Dũng là Dương Tự Trọng với chức vụ giám đốc côn đồ an Hải Phòng thì làm chó gì có cửa vào hội trường chuyên án nghe anh Ba Ếch chỉ đạo?

Chỉ có tầm thứ trưởng như Phạm Quý Ngựa mới có cửa bước vào đó và tiết lộ thông tin, đổi lại là một vali tiền đế quốc.

Xem lý lịch của anh Ngựa xem nào:

Phạm Quý Ngọ (sinh 1954) là một Thượng tướng Công an Nhân dân Việt Nam Chức vụ hiện tại của ông là Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, Thứ trưởng Bộ Công an Việt Nam. 

Ông là Trưởng ban chuyên án điều tra các sai phạm tại Vinalines (Tổng công ty Hàng hải Việt Nam) Sáng ngày 7 tháng 1 năm 2014, Dương Chí Dũng khai trong phiên tòa xử em trai là Dương Tự Trọng rằng Phạm Quý Ngọ là người điện thoại nói cho ông ta biết về việc quyết định khởi tố, bắt tạm giam mình đã được phê chuẩn, bảo ông ta tránh đi một thời gian. Đồng thời ông Dũng cũng khai đã đưa cho ông Ngọ tại Tuần Châu là 10. 000 USD, còn tại nhà riêng ông Ngọ là 500. 000USD Trưa cùng ngày, Phạm Quý Ngọ phủ nhận việc mình liên quan đến việc Dương Chí Dũng bỏ trốn. (*)






Coi như anh Ngựa là nhân vật không phải tầm thường, trên là sếp Trần Đại Quang còn dưới là anh cho nên anh nắm quyền sinh sát thanh tra và nhận chút ít quà mọn của Dương chí Dũng là... 500. 000 đô la chứ có nhiều nhặn gì cho cam?

Mà 500 nghìn đô là bao nhiêu nhỉ? khoảng hơn 10 tỷ một chút đấy mà, tầm cỡ các anh cắn còn nhiều phi vụ bạo hơn chứ bao nhiêu đó thì nhằm nhò gì, cứ nhìn mấy trăm ký heroin tà tà bay qua Taiwan trị giá hàng chục triệu đô thì mới thấy cái quả 500 nghìn của chú Dũng lo lót thật là bèo gì đâu.

Cũng vì Dương Chí Dũng keo kiết chi ít quá cho nên đâu có đi lọt? nếu hắn chịu chi vài triệu đô thì giờ này đang tàn tàn tại cái xứ miên xứ mọi nào đấy chứ đâu có ra tòa mà khai ra anh.

Qua đó cũng thấy buồn cười cho các quan chức xứ lừa, cứ tưởng mình là vip ở Việt Nam thì qua Mỹ trốn dể ợt, ai ngờ đâu bọn cảnh sát của bộ an ninh nội địa nó không xem anh ra cục c… gì cho nên phải dùng chiêu cóc chết quay đầu về núi!

Và giờ đây ngài thứ trưởng Phạm quý Ngọ đang… chữa bệnh trước cáo buộc tham nhũng của mình, nói thật với anh nếu anh đang ở bệnh viện thà anh cho tiền bọn lương y như ác mẫu đàn em của chị Kim Tiến chích cho anh vài mủi… Quinvaxem 5 trong 1 chết cho rồi chứ còn sống làm gì nữa cho mang nhục khi tên Dũng nó bêu anh ra trước mắt bàn dân thiên hạ, liệu bây giờ anh có ói lại số tiền đó cho anh Ba Ếch ảnh cũng đâu có thèm vì ảnh còn cắn bạo hơn nữa với hạm đội tàu ngầm Kilo đội giá và cái phi đội máy bay lạc hậu thì ảnh ăn của anh làm gì cho mang tiếng?

Anh Quý Ngựa ơi, bây giờ chỉ còn có cách binh mấy ông thầy cs cựu trào khai quốc công thần của anh mà thôi, xem cây dù của anh có thiêng tiếng nói còn có trọng lượng không thì á lồ cho anh Ba một tiếng để ảnh chỉ đạo cho chìm xuồng vụ án, nhưng nếu Dương chí Dũng tử hình còn thằng em côn đồ an Hải Phòng 18 năm tù ở thì chúng cũng không để anh yên đâu.

Thật là khôn ba năm dại một giờ mà…

Nhưng có lẽ cái giá của anh cũng không nhẹ đâu, cứ nhìn đại tá Dương tự Trọng giám đốc côn an Hải Phòng bị đề nghị 18 năm tù thì ít nhất anh cũng có phần đấy:

- đầu tiên mấy cái lon lá làm bằng nhôm của anh sẽ rớt cái bẹp

- sau đó cái mặt anh còn được bêu cho toàn dân chiêm ngưỡng và chắc anh cũng có một xấp lịch chúc mừng năm mới để dành xài từ từ trong ngục thất.

Còn nếu anh bình an vô sự thì giả thuyết đó khó xảy ra vì anh tên Ngọ sinh năm 1954 tức là năm nay sẽ là năm tuổi của anh thân bại danh liệt cũng là điều dể hiểu, thế nhưng nếu thủ tướng Ba Ếch không trảm anh thì một lần nữa toàn dân sẽ được nhìn thấy cái chủ nghĩa cộng sản ưu việt, tình đồng chí đồng rận anh em cho nên đội ngũ tiên phong của bác Trọng lú toàn là một lũ chuột cống đen sì…

Một thứ trưởng mà tư cách như vậy thì trách gì bọn đàn em bên dưới và cứ từ đó suy ra nguyên hệ thống, một tầng lớp lãnh đạo thì sẽ biết tư cách của những kẻ miệng lúc nào cũng xoen xoét: sống, chiến đấu, học tập theo tấm gương đạo đức giả của già hồ...

Và điều đó cũng có nghĩa các anh không có một chút giá trị gì trong con mắt người dân!



________________________________________


                                        ==========================

2/  Năm Ngựa chưa tới, đã lòi ra mặt Ngọ


Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Bọn phản động luôn chống phá tổ cò. Vườn rau xã hội chủ nghĩa xanh tươi đẹp đẽ ngon lành ai cũng thèm thuồng như vậy mà chúng cứ bày trò vạch lá tìm sâu Kách Mạng. Âm mưu tìm sâu của chúng hoàn toàn thất bại. Chỉ có đảng ta mới làm được chuyện bắt sâu. Bắt, nhưng chẳng cần phải vạch lá vì sâu đang bò lổm ngổm giữa... Ngọ. Dưới đây là báo cáo tình hình sơ bộ bắt sâu Kách Mạng:

Ngày 7/1/2014, Tòa án Hà Nội xử Dương Tự Trọng, phó giám đốc CA Hải Phòng, về hành vi 'tổ chức cho người khác trốn ra nước ngoài', nhân chứng Dương Chí Dũng khai: (1)

“…Trước đó, chiều 29-4 tôi có xuống thăm gia đình anh Ngọ đang nghỉ tại Tuần Châu, Quảng Ninh. Tại sao xuống thăm, vì trước đó tôi có giấy triệu tập đến cơ quan công an để điều tra về ụ nổi 83M. Khi xuống, tôi có trình bày với anh Ngọ về việc mua bán ụ nổi 83M và mong anh xem xét khách quan. Tôi nói anh quan tâm giúp đỡ giúp tôi. Anh nói mọi việc để anh lo. Hôm đó tôi xuống có quà cho anh chị. Tôi biếu phong bì 10.000 USD. Sau đó tôi xin phép đứng dậy đi trước, anh bảo cứ ngồi. Anh còn bảo tôi kiếm 1 sim rác để liên lạc với anh chứ không dùng số cũ.

Tối 2-5-2012, tôi có đến nhà anh Ngọ. Trên đường đến tôi có điện thoại thì anh Ngọ nói đang ở nhà. Hôm đó chú lái xe của tôi chở tôi đi bằng xe cơ quan. Khi tôi vào nhà anh Ngọ ở phố Lý Thường Kiệt thì gặp chú thường trực ở đấy. Tôi mang theo túi 500.000 USD để biếu anh Ngọ...".

"Đêm đó anh Ngọ ngồi điện cho anh Thanh cục trưởng C48 (Cục CSĐT tội phạm về tham nhũng - PV) thì thấy không nghe máy. Sau đó tôi xin số điện thoại của anh Thanh. Sau đó tôi cũng ngại, không dám gọi cho anh Thanh. Tôi nhờ anh Hùng con trai anh Ngọ, nhờ dẫn đến nhà anh Thanh. Tối 6-5, tôi đến nhà anh Ngọ, tôi điện cho Hùng nhờ dẫn sang nhà anh Thanh. Tôi gặp anh Thanh, đưa quà cho anh Thanh 20.000 USD và 1 chai rượu. Tôi biếu anh Thanh với mục đích anh Thanh giúp tôi trong việc bị triệu tập điều tra việc mua ụ nổi 83M.

“Anh Ngọ cho số điện thoại rác của anh Ngọ và dặn tôi phải gọi cho anh vào số điện thoại đó. Anh Ngọ còn dặn tôi không nên dùng số hiện có mà nên dùng sim rác…

“Sáng 7-5, tôi đến C48 làm việc. Có một anh tên Sơn. Khi đến làm việc, các anh đều cho tôi số điện thoại. Sau đó tôi gọi điện và đến thăm nhà anh Sơn. Hôm đến thăm anh Sơn, tôi biếu anh Sơn phong bì 10.000 USD.

“Tối 14-5, tôi điện cho anh Ngọ, anh nói tình hình họp trung ương căng thẳng, C48 đề nghị khởi tố 3 người, chú đứng đầu. Tôi xin anh giúp…

“Tôi biết anh Ngọ khi anh là Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát. Trước tôi hay đến thăm nhà anh ở gần sông Tô Lịch"…

“Vấn đề anh Ngọ nhận tiền, ngoài 500.000 USD thì còn khoản nữa. Liên quan đến việc đầu tư làm ăn nên tôi và bà Lan (công ty Vạn Thịnh Phát ở TP. HCM- PV) còn đưa cho anh Ngọ 1 triệu USD. Hôm đưa tiền tôi gọi cho anh Ngọ, anh nói 5g về đến nhà. Tôi mang túi vào phòng anh rồi để luôn hai cái túi ở phía bên trong nhà”.

Cuộc bắt sâu này chưa biết… kết quả chừng chớn đến đâu, nhưng không ít người đang hồi hộp bồn chồn, trong đó có nhà văn Nguyễn Quang Lập bày tỏ “tâm sự” trên Quê Choa, “Chiều nay không làm ăn được gì cả. Quá nhiều tin tức giật gân. Có cảm tưởng bộ đội đang tiến sát tới hầm Đờ Cát, he he”.

Năm 1954 quân ta bắt được tướng giặc Pháp Đờ Cát giữa lòng chảo Điện Biên Phủ; biết đâu, năm 2014 quân ta túm được tướng Kách Mạng, Phạm Quý Ngọ - Thứ trưởng Bộ Công an nước CHXHCNCC, ngay giữa Hà Nội, thủ đô của phẩm giá con người không ra người ngợm không ra ngợm.



__________________________________________


                                       =============================

3/  Nô tài và Chủ tử


Ngô Việt (Danlambao) - Nô tài lâu nay đánh nhiều quả nhưng không lo sợ gì. Nhưng kỳ này sao lòng dạ Nô tài lúc nào cũng bất an. Nay nghe Chủ tử nói như vậy thì lòng dạ lạ càng rối loạn lo sợ một ngày nào đó chắc không tránh khỏi tù tội... Không sao đâu mà. Có ta đây, không lẻ Chủ tử ta để Nô tài người phải chịu thiệt thòi sao. Nào an tâm đi, rót rượu đi...

*

Nô tài gõ cửa ba tiếng thì nghe bên trong vọng ra “Vào đi!”. Nô tài hé cửa thò đầu vào, thấy Chủ tử đang ngồi uống rượu ở ghế sô pha giữa phòng. Quay lại nhìn thấy Nô tài, Chủ tử nói:

- Nghe báo có khách, tưởng ai té ra Nô tài nhà ngươi. Nào vào đi!

Nô tài cúi xuống tính tháo giầy, Chủ tử xua tay bảo:

- Nô tài ngươi tới nhà Chủ tử ta nhiều lần mà không biết à? Ở đây cứ mang giầy vào, nhà dơ có người lau.

Nô tài đứng dậy bước vào phòng kéo theo một chiếc va li nhỏ, màu đỏ, căng cứng, không biết bên trong đựng gì nhưng có vẻ nặng. Chủ tử chỉ Nô tài kéo chiếc va li đến ngồi ở ghế sô pha dựa vào vách, đối diện với Chủ tử. Chủ tử hỏi:

- Sao đi đâu vậy mà kéo theo va li, vợ đuổi hả? Rồi quay vào trong Chủ tử gọi - Người đâu đem rượu cho khách.

Một người hầu gái bưng ra một chiếc khay, trên đó một chai rượu và một cái ly, đặt trên bàn trước mặt Nô tài.

Chủ tử lập lại câu hỏi:

- Sao đi đâu vậy, vợ đuổi hả?

Nô tài đứng dậy trịnh trọng:

- Dạ thưa Chủ tử, Nô tài vừa đánh một quả, nhờ hồng ân của Người, bọn Nô tài thắng lớn nên hôm nay có chút quà đem biếu Chủ tử.

- Thế à! Tưởng gì chứ quà biếu Nô tài ngươi sai ai đem đến cũng được đâu cần phải đích thân ngươi.

- Không được đâu. Nô tài nhanh nhẩu đáp - Những chuyện như thế này cần phải kín đáo không thể sai người khác đâu.

- Ừ cũng đúng. Nào rót rượu đi, Chủ tử ta uống với Nô tài ngươi vài ly chúc mừng!

Nô tài khui chai rượu, đứng dậy tính đến rót cho Chủ tử. Chủ tử ngăn lại:

- Rót vào ly của Nô tài ngươi đi, ly ta ở đây ta rót được rồi.

Chủ tử và Nô tài cùng nâng ly chúc mừng thành công. Họ uống với nhau liên tiếp mỗi người ba ly. Chủ tử vì đã uống trước nên da mặt thấy bắt đầu tai tái, giọng nói hơi nhè. Chủ tử nhìn Nô tài hỏi:

- Nghe nói Nô tài ngươi là một tay văn nghệ đờn ca sáo thổi mà lại có tài xuất khẩu thành thơ có đúng không? Hôm nay sẵn đây hãy cho ta thưởng thức tài làm thơ của nhà ngươi được không?

Nô tài bẽn lẽn đáp:

- Thưa Chủ tử, đó chỉ do anh em đồn thế thôi chứ Nô tài không tài giỏi gì đâu.

Chủ tử khuyến khích:

- Thôi nào đừng khiêm tốn nữa, hãy cho ta thưởng thức thơ của người một lần!

- Dạ Nô tài xin tuân lệnh. Xin Chủ tử ra đề.

- Ra đề? Sao ta phải ra đề, nô tài ngươi cứ tự tiện làm đi chứ ta ra đề để làm gì?

- Không được đâu ạ! Chủ tử để Nô tài tự ý muốn làm gì thì có khi Nô tài lấy thơ cũ của mình ra đọc Chủ tử làm sao biết. Chủ tử ra đề, Nô tài theo đề ra mà làm thì mới chứng tỏ bài thơ đó là bài thơ mới.

- À ra thế! Có đề rồi đây. Lúc nảy, Nô tài ngươi mở cửa bước vào nhà ta kéo theo chiếc va li. Đó ta lấy hình ảnh đó làm đề thơ. Nào người bắt đầu đi!

Nô tài rót rượu, uống một ngụm, gật gù suy nghĩ chùng vài chục giây rồi cất tiếng ngâm, thơ rằng:

25 năm dài mới trở về
Người ơi hãy nhớ giữ lời thề
Hoạn lộ con đường gay go quá
Cái bã lợi danh thật chán chê! 

Chủ tử vỗ đùi đánh đét một cái khen:

- Hay! Hay lắm! Rõ ràng là hình ảnh một người đi xa về. Rượu đi! Rượu đi! Quả thật Nô tài ngươi văn võ song toàn. Nhưng bỗng Chủ tử ngưng lại vài giây rồi tiếp. Nhưng sao ta thấy hình như câu thơ đầu của Nô tài nhà ngươi như báo đềm gở. Nào đọc lại cho ta nghe.

Nô tài:

- 25 năm dài mới trở về.

- Đó! Sao 25 năm dài mới trở về? Nô tài ngươi đi đâu mà đến 25 năm mới về... chẳng lẽ Nô tài ngươi vướng vào vòng lao lý?

Nô tài nghe Chủ tử nói như vậy thì hình như giải rượu, tỉnh táo mặt tái xanh, đánh phịch xuống sô pha gục đầu khóc rống lên nghe thảm não! Chủ tử quá bất ngờ bèn bước tới vỗ vai Nô tài:

- Này, Chủ tử ta chỉ nói chơi vậy thôi có gì mà Nô tài ngươi lo lắng dữ vậy.

Nô tài quẹt nước mắt, mếu máo:

- Nô tài lâu nay đánh nhiều quả nhưng không lo sợ gì. Nhưng kỳ này sao lòng dạ Nô tài lúc nào cũng bất an. Nay nghe Chủ tử nói như vậy thì lòng dạ lạ càng rối loạn lo sợ một ngày nào đó chắc không tránh khỏi tù tội.

- Không sao đâu mà. Có ta đây, không lẻ Chủ tử ta để Nô tài người phải chịu thiệt thòi sao. Nào an tâm đi, rót rượu đi.

- Nghe chủ tử hứa như vậy Nô tài an lòng rồi. Ngập ngừng một chập, Nô tài lại hỏi:

- Giả sử, Nô tài bị xử tử hình Chủ tử có giúp Nô tài được không?

Chủ tử vừa nói vừa cười:

- Nô tài ngươi làm gì mà phải bị tử hình? Nếu Nô tài ngươi bị án tử hình thì ta cố xin cho người được giảm xuống còn án chung thân và đày đi biệt xứ.

Nghe Chủ tử nói thế, Nô tài lại khóc rống lên:

- Nếu vậy thì tiêu đời của Nô tài rồi. Vậy là vợ con tỳ thiếp, gia tài lâu nay bỏ lại cho ai hưởng đây!

- Vậy thì theo điềm gở trong thơ Nô tài ngươi ta lo cho ngươi được giảm xuống còn hai mươi lăm năm tù được không?

- Nô tài năm nay đã 56 tuổi rồi nếu nằm khám 25 năm thì trên 80 lúc ấy ra tù đã thành một lão già lụ khụ như vậy thì... Hu hu!

- Thôi thì 2 lần 5 là mười. Mười năm được chưa. Đó là những con số điềm gỡ từ trong thơ Nô tài ngươi chứ không phải ta nghĩ ra đâu nhé?

Nô tài chùi nước mắt đứng dậy nói:

- Sao Chủ tử không nghĩ giùm Nô tài là từ 2 đến 5 năm tù. Như vậy khi xử xong vụ án có thể Nô tài đã bị tạm giam đủ thời hạn nên sẽ được tha ngay sau khi có bản án.

Chủ tử mỉm cười:

- Ừ thôi chấm dứt chuyện này ở đây. Khi không Chủ tử ta và Nô tài ngươi lại bận tâm đến chuyện vớ vẩn làm chi với bốn câu thơ của Nô tài ngươi!

- Nhưng xin Chủ tử nhớ những gì người đã hứa với Nô tài nãy giờ.

- Ừ ta hứa đó, Nô tài ngươi an tâm chưa? Làm gì có chuyện điềm gở ở đây.

Nô tài rót ly rượu, quì xuống dâng lên trước mặt Chủ tử:

- Chủ tử vạn tuế! Chủ tử Vĩ đại!

- Ấy, Nô tài ngươi đứng dậy đi! Rượu thì Chủ tử ta uống nhưng hai tiếng Vĩ Đại đó chỉ để dành riêng cho Tiên Đế. Không ai trong chúng ta được phép xưng như thế. Xưng như thế là phạm thượng bị tội tru di tam tộc đó.

- Chủ tử vạn tuế! Chủ tử vạn tuế!

Chủ tử nhận ly rượu từ tay Nô tài uống cạn, đặt ly xuống bàn rồi trở về ngồi ở ghế sô pha của mình ở giữa phòng. Nô tài xem ra rất an tâm, rót một ly rượu uống. Chủ tử nhìn Nô tài mỉm cười, rồi nói:

- Chủ tử ta tuy không xuất khẩu thành thơ, nhưng cũng làm được một vài câu thơ. Nô tài ngươi muốn nghe không?

- Thật là vinh hạnh lớn lao cho Nô tài nếu được thưởng thức thơ của Chủ tử.

Chủ tử uống một hớp rượu lấy giọng ngâm. Nói là ngâm nhưng thật ra Chủ tử chỉ đọc thơ, giọng đả đớt lè nhè giống như người ta đọc thơ Lục Vân Tiên. Thơ rằng:

Dù ai nói ngã nói nghiêng
Lòng ta quyết chỉ nhận tiền đô la
Dù ai nói vào nói ra
Lòng ta chỉ có đô la là mừng. 

Chủ tử ngừng đọc. Nô tài vỗ tay đôm đốp khen hay. Chủ tử hỏi:

- Thơ ta hay ở chỗ nào?

- Thơ của Chủ tử toát lên tính khí của một con người sảng khoái bộc trực, không yếm thế, không ẩn dụ khó hiểu.

Rồi như nhớ ra điều gì, Nô tài ngừng nói, nhìn xuống chiếc va li màu đỏ nói nhỏ:

- Thưa Chủ tử trong này Nôi tài tuyển toàn tờ đô la mệnh giá một trăm.

Chủ tử cười, quay vào trong gọi:

- Người đâu, ra kéo chiếc va ly này lên phòng giao cho Phu nhân ta.

Người hầu gái bước ra kéo chiếc va ly vào trong.

Chủ tử và Nô tài uống thêm vài ly nữa thì chủ tử xem đồng hồ ;

- Thôi chỉ còn hơn một giờ nữa là ta đi phó hội. Chúng ta chấm dứt tại đây nhé. Người đâu tiễn khách.

Nói xong Chủ tử vào trong, người hầu gái ra mở cửa, Nô tài bước ra ngoài.

Nô tài ngồi vào sau vô lăng, nhưng không nổ máy vội, vặn kính của xe lên. Nô tài thò vào túi áo vét rút ra một chiếc máy thu âm nhỏ, bấm nút áp vào tai nghe thử. Nô tài mỉm cười lẩm bẩm - Chủ tử đừng trách Nô tài. Nô tài phải lo tự cứu mình thôi. Nô tài nổ máy cho xe chạy ra cổng.

Mấy năm sau đó, những lời nói của Chủ tử ứng nghiệm. Nô tài cùng một số thuộc hạ dính vào một đại án. Tất cả được đem ra xét xử ở tòa án Thăng Long Phủ. Ai nấy mặt mày ủ rủ lo âu, duy chỉ có Nô tài là bị cáo chính trong vụ án lại tỉnh táo khác thường! Qua mấy ngày xét xử, trước ngày tòa tuyên án, tòa cho các bị cáo được nói lời sau cùng. Người được đưa ra nói trước tiên là Nô tài. Nô tài nhìn một lượt khắp phòng xử án, rồi lấy giọng đọc mấy câu thơ: 

25 năm dài mới trở về
Người ơi hãy nhớ giữ lời thề
Hoạn lộ con đường gay go quá
Cái bã lợi danh thật chán chế! 

Chủ tọa phiên tòa ngắt lời. Không ai hiểu tại sao Nô tài lại làm như vậy. Nô tài vẫn tỉnh táo không có dấu hiệu gì về tâm thần, không lo âu. Sao Nô tài lại đọc thơ trước tòa. Chịu không ai hiểu nổi... Nhưng chắc ở một nơi nào đó người nào đó từng xưng mình là Chủ tử sẽ hiểu!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét