Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

VÙNG LÊN HỠI CÁC NÔ LỆ Ở VIỆT NAM !


 Theo eva- and- apple. blog : 

VÙNG LÊN HỠI CÁC NÔ LỆ Ở  VIỆT NAM !
ĐẠP LÊN MỌI UY QUYỀN CỦA ĐẢNG HÁN GIAN .
VÙI CHÔN ÁP BỨC BẠO TÀN CÙNG TOÀN THỂ BỌN VIỆT GIAN !

.
.         
========================================================================

1/ Nguyên Kha và Phương Uyên đã khắc tên mình vào trang sử hào hùng dân tộc !


Thất Lĩnh (Danlambao) - Tính đến thời điểm hiện tại, Phương Uyên và Nguyên Kha được xem là hai chiến sỹ đấu tranh trẻ tuổi nhất bị ghép vào tội “chống nhà nước”. Với độ tuổi đôi mươi, nhiều tháng liền bị khủng bố tinh thần trong trại tam giam, tinh thần họ có thể đã bị “nung chảy từ sắt thép thành nước lã”. Nhưng vào phút cuối cùng của phiên tòa bất chấp luật pháp, Phương Uyên hùng hồn tuyên bố: “Tôi là sinh viên yêu nước, nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì những người trẻ khác sẽ sợ hãi không dám bảo vệ chủ quyền dân tộc. Nếu một sinh viên, tuổi trẻ bị kết án tù vì yêu nước thì thật sự tôi không cam tâm”. Đinh Nguyên Kha khẳng khái: “Trước sau tôi vẫn là người yêu nước, yêu dân tộc. Tôi không chống lại dân tộc tôi. Tôi chỉ chống đảng mà chống đảng thì không có tội”. Tinh thần quật cường của đôi bạn trẻ đã khiến nhiều người sửng sốt và thán phục. Chính hai câu nói này đã khắc ghi tên tuổi của họ vào trang sử hào hùng của dân tộc.

Lịch sử dân tộc Việt Nam gắn liền với lịch sử chống ngoại xâm phương Bắc, bọn bành trướng Trung Quốc. Trong trang sử ấy, lùi lài vài trăm năm nước, anh hùng thiếu niên Trần Quốc Toản dù bị chê là “miệng còn hôi sữa” vẫn anh dũng thống lĩnh đoàn quân của mình, đánh giặc cướp nước đến hơi sức cuối cùng. Với tinh thần ấy, Trần Quốc Toản đã được hậu thế tôn vinh là anh hùng dân tộc. Kỳ diệu thay, hình ảnh anh hùng xuất thiếu niên đó đã trở lại với dân tộc này, ngay trong giai đoạn đầy biến động của lịch sử Việt Nam hiện đại, dưới thời điểm cộng sản cai trị đất nước. 

Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha, hai người trẻ tuổi đã anh dũng bày tỏ thái độ chống “Tàu khựa” để bảo vệ chủ quyền dân tộc. Họ, theo một cách ví von nào đấy, chính là sự tái hiện của anh hùng Trần Quốc Toản năm xưa. Nghiệt ngã thay, tinh thần bất khuất được tiếp nối từ tổ tiên của con Rồng cháu Tiên ấy bị cộng sản ngăn cản bằng một bản án hết sức nặng nề. Một bản án sau khi tuyên chưa bao lâu, bị cư dân mạng nguyền rủa không tiếc lời. Những người Việt Nam có tình yêu nước đều đồng loạt lên tiếng khẳng định đây là một sự tủi nhục cho dân tộc. Những kẻ bán nước cầu vinh mang tên cộng sản Việt Nam được công chúng gọi bằng cái tên Trần Ích Tắc rước voi về vầy mã tổ. 

Rõ ràng bản án dành cho hai nhà yêu trẻ tuổi, chứng minh Cộng sản Việt Nam quá khiếp hãi trước sức ép của Trung Quốc. Như đã trở thành một quy luật, những ai dám chống Trung Quốc đều bị cộng sản Việt Nam phán một bản án rất nặng nề. Nỗi đau của Bloggler Điếu Cày, Tạ Phong Tần, nhạc sỹ Việt Khang... chưa kịp lắng xuống thì giờ đây đã được nhân lên qua hai cái tên Phương Quyên và Nguyên Khang. Những ai theo dõi phóng sự chuyến thăm Trường Sa lần thứ hai phát sóng trên Phobolsa TV sẽ càng thêm cay đắng trước sự hèn hạ của cộng sản Việt Nam trước Trung Cộng. Trong diễn văn lễ tưởng niệm các chiến sỹ hải quân Việt Nam tử trận tại đảo Gạc Ma năm 1988, đại tá Đào Minh Thái, không dám gọi những kẻ chiếm đảo Gạc Ma là Trung Cộng mà thay bằng từ “nước ngoài”. Sự kiện Trung Quốc giết bộ đội hải quân Việt Nam trong trận chiến Gạc Ma đã là một thực tế rành rành, thế thì hà cớ gì một sỹ quan cao cấp hải quân Việt Nam không dám gọi thẳng tên Trung Quốc mà còn nói tránh là “nước ngoài”. 

Tất cả những hành động này hoàn toàn trái ngược với ngôn ngữ đầy tính tuyên truyền mị dân của lãnh đạo đảng cộng sản rằng: “không bảo vệ chủ quyền bằng lời nói suông”. Tất cả những ai có tình yêu nước đều đặt ra câu hỏi: đến hôm nay cộng sản Việt Nam đã có hành động thực tế gì để ngăn chặn sự lấn tới của Trung Cộng ngoài những lời tuyên bố phản đối được phát trên truyền hình? Hay là kết án những người chống Trung Quốc là hành động bảo vệ chủ quyền của Đảng cộng sản Việt Nam? 

Dù có mị dân bằng hình thức nào đi nữa, Đảng cộng sản Việt Nam cũng đã lòi cái đuôi quỳ gối trước kẻ thù truyền kiếp của dân tộc, hành động đi ngược lại tinh thần bất khuất của tổ tiên. Dân tộc này không thể chấp nhận kẻ hèn hạ trước kẻ thù và hung hãn với đồng bào, nên đã liên tục sản sinh ra những người con sẵn sàng hy sinh bản thân để giữ gìn tương lai cho dân tộc. Hôm nay, Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha đã tiếp nối những con người đầy quả cảm thuộc thế hệ đàn anh viết tiếp trang sử đấu tranh hào hùng của dân tộc Việt Nam. 

Đảng cộng sản Việt Nam ra bảng án nặng nề hòng đánh bại ý chí đấu tranh của những người trẻ tuổi. Tuy nhiên, thái độ hiên ngang của Phương Uyên và Nguyên Kha đã chứng minh rằng chính nghĩa sẽ thắng gian tà, và những bạn trẻ cùng thế hệ hai em sẽ hiểu rõ đâu thực sự là giá trị của một người con sống trong một đất nước. Hình mẫu của thanh niên hiện đại không phải là những người trẻ khoác lên mình chiếc áo đoàn viên cộng sản để rồi chỉ nghe theo lời lãnh đạo bán nước quỳ gối trước giặc ngoại xâm. Hình mẫu của thanh niên hiện đại chính là những người dám cất lên tiếng nói của mình, chống lại cường quyền bá đạo như Phương Uyên và Nguyên Kha. 

Tôi và nhiều người kính phục tinh thần yêu nước nồng nàn của các em. Bảng tin Dòng Chúa Cứu Thế đã phỏng vấn em trai của Phương Uyên. Em đã hồn nhiên nói rằng: “tổng thống Barack Obama thương chị, mến chị và kính chị”. Tôi tin rằng, nếu như tổng thống Barack Obama biết câu chuyện của Phương Uyên và Nguyên Kha ông sẽ thực sự quý trọng hai bạn. Bởi vì, ông là người đứng đầu của một đất nước tôn trọng quyền dân chủ, còn hai em là người đi tìm tự do dân chủ trong xiềng xích của Cộng sản độc tài, phi dân chủ. 

Câu chuyện của Phương Uyên, Nguyên Kha và của những ai bị tống vào tù ngục cộng sản vì đấu tranh cho quyền con người tại Việt Nam nhiều năm qua, làm tôi liên tưởng đến cuộc đời đấu tranh của người tù thế kỷ Nelson Mendela của Nam Phi và bà Aung Sang Suu Kyi của Miến Điện. Phần đầu của cuộc đời họ trải qua biết bao khó khăn và thăng trầm, nhưng sau cùng ý chí của họ đã chiến thắng. Nhìn lại sự chu trình vận động của dân tộc, tôi cho rằng cộng sản đã đi sai đường, đã đến hồi mạt vận, nên lòng dân không phục. Thế nên hơn lúc nào hết, làn sóng đấu tranh sẽ còn tiếp tục dâng trào cho đến khi nào đất nước này thực sự đổi thay. 

Tuy nhiên, ngay trước mắt người dân Việt Nam nên hành động để ủng hộ cho Phương Uyên và Nguyên Kha và những người tù lương tâm của cộng sản. Tôi kính mong các tín đồ Phật Giáo, tín đồ Công giáo, tín đồ PGHH, tín đồ Cao Đài, các đảng phái đấu tranh cho dân chủ trong và ngoài nước, hãy tổ chức những buổi cầu nguyện bày tỏ tinh thần chung vai sát cánh với họ. Nhân đó, đại diện các tổ chức tôn giáo, đại diện các đảng phái hãy soạn những thỉnh nguyện thư kêu gọi sự can thiệp từ các tổ chức nhân quyền quốc tế, cũng như các lãnh sự quán các nước tại Việt Nam. 

Chúng ta cũng không nên bỏ qua ý định phổ biến những bài viết miêu tả sự thật bản án buộc tội Phương Uyên và Nguyên Kha trong cộng đồng dưới nhiều hình thức, nhằm vạch mặt bản chất bẩn thỉu của cộng sản. Đồng thời, những nhà bất đồng chính kiến hãy tổ chức những buổi xuống đường bày tỏ sự phản đối những bản án buộc tội những đấu tranh cho dân chủ, những người yêu nước chống Trung Quốc bảo vệ chủ quyền quốc gia. 



                                     ============================

2/ Tuyên Bố - Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha vô tội và là những người yêu nước


Trước bản án sai trái với tổng cộng 14 năm tù giam, 6 năm tù quản chế áp đặt lên hai sinh viên yêu nước Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha, những Công Dân Tự Do ký tên dưới đây đồng tuyên bố: 

1. Bản án dành cho Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha đã dựa vào tội danh tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, trong khi mọi đối tượng mà những hành vi của bị cáo nhắm đến, theo cáo trạng tại tòa hoàn toàn không phải là Nhà nước Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam. 

2. Phản đối hành động bành trướng, xâm phạm chủ quyền của đất nước không những là nghĩa vụ mà còn là quyền của mọi công dân theo quy định của Điều 44, 51, 69, 76, 77 của Hiến pháp Việt Nam. 

3. Bày tỏ ý kiến về một đảng phái chính trị là biểu hiện của quyền tự do ngôn luận được bảo vệ chẳng những bởi Điều 69 Hiến pháp nước Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam mà còn bởi Điều 19 Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền vốn đã được Nhà nước Việt Nam ký kết và phê chuẩn. 

Bởi thế, phán quyết của Toà cho rằng hai sinh viên yêu nước phạm tội Tuyên truyền chống Nhà nước Xã hội chủ nghĩa Việt Nam theo Điều 88 của Bộ luật Hình sự chẳng những thiếu căn cứ pháp lý mà còn vi hiến. 

Do đó, Chúng Ta - Những Công Dân Tự Do kêu gọi: 

1. Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước cùng ký tên vào Tuyên bố này để khẳng định quan điểm và lập trường của công dân Việt Nam: Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha vô tội và là những người yêu nước. 

2. Tiếp tục vận động các chính phủ, tổ chức quốc tế và Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc để tranh đấu cho tự do của Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha. 

3. Công khai thực hiện dưới nhiều hình thức khác nhau việc vinh danh và tiếp tục thể hiện tinh thần Vì danh dự dân tộc, chống bá quyền Trung Quốc. Vì tương lai đất nước, chống bầy sâu tham nhũng của hai sinh viên yêu nước. 


Ngày 17 Tháng 5, Năm 2013 

Khởi xướng Tuyên Bố: Chúng Ta - Công Dân Tự Do 

Liên hệ với nhóm khởi xướng qua email: tuyenbocongdantudo@gmail.com

*
Mời các bạn cùng tham gia và ký tên tại đây:
https://docs.google.com/forms/d/17oYoq7UQUV1tDTUuM7S4U8i0SzGS-f04STZffDYCbfM/viewform#start=openform

Xem danh sách chữ ký cập nhật tại đây:

Ghi chúVì giá trị của bản Tuyên bố và với tinh thần trách nhiệm, công khai, minh bạch, xin các bạn và quý vị chỉ tham gia ký tên cho cá nhân mình với những dữ kiện đầy đủ như sau: tên họ, CMND (nếu là người trong nước), số nhà, đường, quận, thành phố, tỉnh...

                                        ==========================

3/ Trang sử mới đã bắt đầu


Trần Quốc Việt (Danlambao) - Bản án tàn khốc giáng xuống hai mái đầu xanh vô tội Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha là cái tát vào lịch sử bốn ngàn năm yêu nước và dựng nước của dân tộc Việt Nam. Đồng thời cái tát ấy cũng in hằn lên lương tâm của đa phần mọi người trong chúng ta. 

Sau bản án ấy chiến tuyến càng dựng lên rõ ràng trong lòng người. Một bên là những trái tim yêu nước đập cùng nhịp với lịch sử ngàn xưa, một bên là những kẻ đã phản bội dân tộc, phản bội lịch sử, phản bội lại những đấng sinh thành và tổ tiên người Việt đã sinh ra họ khi họ rắp tâm triều cống tương lai Việt Nam cho kẻ thù bốn ngàn năm để hý hửng nhận lại những năm tháng quyền lực đầy phù du.

Hai bạn trẻ Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha chưa kịp bước trọn chân vào đời nhưng đã khắc tên mình vào lịch sử và vào lòng của muôn người. Suốt từ năm 1954 đến nay có lẽ chưa ai khẳng định chân lý rất xác tín và đơn giản như Đinh Nguyên Kha đã khẳng định: "Tôi chỉ chống đảng cộng sản. Mà chống đảng thì không phải là tội." Vì đảng là hiện thân của sự toàn ác nên chống cái ác là hành động của tất cả các Lục Vân Tiên thời nay như Kha. Và cũng suốt từ năm 1954 cho đến nay không ai chưởi hiện thân của sự toàn ác ấy hay bằng Nguyễn Phương Uyên chưởi:"Đi chết đi ĐCS VN bán nước". Khẩu hiệu viết bằng máu ấy là đỉnh cao của dòng thác phẫn uất cuộn trào mạnh mẽ như sóng trong lòng của thiên thần yêu nước ấy. 

Nước mắt chúng ta tràn mi cho đôi bạn và lòng chúng ta dâng trào bao niềm thương cảm và khâm phục trước hình ảnh và thái độ trong sáng và dũng cảm của họ. Chúng ta cũng hãnh diện và tự hào là người đương thời với hai người trẻ tuyệt vời này. Nhưng số phận của họ có phần nào lỗi của người lớn chúng ta. 

Hai đôi vai non ấy không thể nào gánh vác trách nhiệm chung quá lớn của hàng triệu người. Công việc phá tan núi Ác ấy đòi hỏi tấm lòng và cánh tay và hy sinh của tất cả mọi người. Nhưng khi càng lớn, càng ở trong dòng đời nhọc nhằn con người càng bị bảo phủ bởi bao nhiêu lớp sương mù của cuộc đời như sợ hãi, cam phận, và buông xuôi trước cường quyền. Nhưng vì đôi mắt của đôi bạn trẻ còn trong sáng, lòng yêu nước của họ còn tràn đầy cho nên họ nhìn thấy những bóng tàu đen trên đường chân trời Việt Nam. Những con tàu đen này đến để thực hiện lần cuối cùng sứ mệnh không thành của bao vương triều Trung Quốc- xóa xổ Việt Nam và đồng hóa người Việt. 

Bằng tất cả tấm lòng yêu nước trong trắng của mình, Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha đã viết nắn nót dòng đầu tiên trên trang sử mới sáng ngời của dân tộc. Chúng ta hãy viết tiếp những dòng mới sau họ để mười năm sau hay hai mươi năm sau họ sung sướng khi thấy tất cả hy sinh của họ không hoài phí. 

Trái tim yêu nước sẽ mở ra những con đường yêu nước. Tự thân mỗi người theo cách của mình sẽ viết những từ mới, những dòng mới, những đoạn mới, những trang mới để pho sách lịch sử chống ngoại xâm phương bắc của hàng ngàn thế hệ người Việt tiếp tục trường tồn như nước Việt sẽ trường tồn theo thời gian. 




                                  =======================================


5/ Đừng khóc cho Phương Uyên mà hãy sống cùng mơ ước của em


Trần Trung Đạo (Danlambao) - Cô bé đứng trên bục cao, đôi kính cận có cọng dày, tóc vén cao, áo trắng học trò, thân hình mảnh mai trông giống như một cô bé học sinh 15 tuổi đang đứng bảng đen trong lớp học chứ không phải đứng trước tòa án Cộng Sản. Em không sợ hãi, không van xin, trầm tĩnh và tinh khôi như một thiên thần: "Tôi là sinh viên yêu nước, nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì những người trẻ khác sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất nước. Nếu một sinh viên, tuổi trẻ như tôi mà bị kết án tù vì yêu nước thì thật sự tôi không cam tâm". 

Cạnh em, Đinh Nguyên Kha, áo sơ mi trắng, tóc cắt cao của một thanh niên Việt Nam kiểu mẫu. Nguyên Kha cũng dõng dạc: "Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi. Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống đảng cộng sản. Mà chống đảng thì không phải là tội". 

Hàng triệu người Việt Nam trong hai ngày qua sống trong tâm trạng vừa vừa phẫn nộ, vừa xót xa nhưng cũng vừa hãnh diện. Phẫn nộ khi đọc bản án của đảng CS dành cho hai em, xót xa khi nhìn vóc dáng mảnh mai, yếu đuối của Phương Uyên, nhưng hãnh diện đến rơi nước mắt vì những câu nói lịch sử của hai em.

Trước ngày ra tòa Cộng Sản, không ít người nghĩ rằng giới lãnh đạo CSVN chắc cũng “giương cao đánh khẽ thôi” vì hai em còn trẻ, nhất là Nguyễn Phương Uyên không những là một cô bé khi bị bắt mới 20 tuổi mà còn là một cán bộ đoàn trường của đoàn Thanh Niên Cộng Sản Đại học Công nghiệp Thực phẩm. Đất nước khó khăn, lòng người ly tán. Chưa bao giờ Việt Nam đứng trước hàng trăm ngàn thử thách như ngày nay. Ngoài biển, như Việt Khang thét lên trong dòng nhạc của em “Giặc Tàu ngang tàng trên quê hương ta, Hoàng Trường Sa, đã bao người dân vô tội, chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu” và bên trong là một căn nhà đang đổ nát, một quốc gia bị phân liệt đến mức tận cùng, một nền kinh tế đang trên đà phá sản, giới lãnh đạo đảng CS dù độc ác, bất nhân, ti tiện, ngu xuẩn bao nhiêu cũng phải biết ngừng tay đao phủ để cứu vớt non sông và cứu vớt chính bản thân đảng. Nhiều người nghĩ thế. 

Trước ngày ra tòa Cộng Sản, không ít người có thể đã nghĩ hai em sẽ xin tha, sẽ tự thú, sẽ đầu hàng. Các em còn nhỏ và đời sống còn dài. Cuộc tranh đấu giữa các em và chế độ độc tài như trò chơi cút bắt. Bắt được xin tha, tha xong lại tranh đấu tiếp theo kiểu “vừa đánh vừa đàm” của người lớn. Nhiều anh chị của các em trước đây đã chơi trò chơi đó vì họ nghĩ muốn làm gì trước hết cũng cần phải sống, cần phải có mặt, cần phải có điều kiện để viết, để nói, và muốn thế hãy tạm thời thú nhận, có chết chóc ai đâu, chẳng người nào, cơ quan nào, tổ chức nào, dù quốc tế hay Việt Nam, tin một lời tự thú trong chế độ CS độc tài. Nhiều người nghĩ thế. 

Cả hai nhóm người tiên đoán như trên đều lầm. 

Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha không khuất phục. Chuyện “thú tội”, “xin khoan hồng” chỉ mới vài năm trước đây nhưng như đã thuộc vào quá khứ xa xôi, một thời kỳ còn chập chững đấu tranh, một phương pháp nay đã lỗi thời. Tranh đấu cho quyền lợi của dân tộc là một tự nguyện phát xuất từ trái tim và lòng yêu nước. Không ai bắt các em phải làm những việc các em không chọn lựa. Nhịp đập chân thành của con tim và tiếng gọi thiêng liêng của lòng yêu nước không cho phép một người gập đầu “xin khoan hồng”, “thú tội” dù chỉ là một hình thức trá hàng. Bảo vệ tổ quốc là một niềm vui, niềm hãnh diện. Nếu đã chọn hy sinh phải hy sinh cho trọn vẹn với lý tưởng của đời mình. 

Tình yêu nước trong lòng Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha vô cùng trong sáng. Không giống Nguyễn Thị Minh Khai trước giờ bị xử tử hô lớn “Đảng Cộng sản Việt Nam muôn năm!” để thể hiện tinh thần bất khuất, kiên trung của bà ta đối với đảng, hay Lê Hồng Phong, trong lời trăn trối cuối cùng ngoài Côn Đảo chỉ nguyện trung thành với đảng, Phương Uyên và Nguyên Kha chỉ nghĩ đến những bà mẹ Việt Nam đang buôn tảo bán tần, nghĩ đến các em thơ đang lây lất trên đường phố, nghĩ đến máu các chú bác đã đổ xuống ở Hoàng Sa, nghĩ đến nắm xương của các chú bác đã thành cọc cắm lên hải đảo Trường Sa. 

Ngày 16 tháng Năm 2013 là ngày lịch sử. 

Như đã có một lần trong lịch sử, ngày 26 tháng Hai năm 1285, Bảo Nghĩa Vương Trần Bình Trọng hô lớn “Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc”. Chàng thanh niên Việt Nam Trần Bình Trọng chỉ mới 26 tuổi. 

Như đã có một lần trong lịch sử, ngày 17 tháng Sáu năm 1930, 13 đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng đã dành hơi thở cuối cùng của đời mình trên mặt đất này để gọi tên hai tiếng Việt Nam trước khi bước lên máy chém, tuyệt nhiên không ai trong số họ kể cả Đảng trưởng Nguyễn Thái Học hô Việt Nam Quốc Dân Đảng muôn năm. Đảng chính trị với họ chỉ là chiếc ghe để chèo dân tộc sang bến bờ độc lập chứ không phải mục tiêu, cứu cánh của cuộc đời họ hay của phe nhóm và tổ chức họ giống như đảng CSVN. Nguyễn Thái Học khi sống là Đảng trưởng Việt Nam Quốc Dân Đảng nhưng khi chết đã chết như bao nhiêu thanh niên yêu nước khác, thư thái ngâm những vần thơ tuyệt mệnh “Chết vì tổ quốc, chết vinh quang, lòng ta sung sướng, trí ta nhẹ nhàng”. Chàng thanh niên Việt Nam Nguyễn Thái Học chỉ mới 29 tuổi. 

Lịch sử mang tính thời đại và tính liên tục. Mỗi thế hệ có một trách nhiệm riêng, dù hoàn thành hay không, khi bước qua thời đại khác, vẫn phải chuyển giao trách nhiệm sang các thế hệ lớn lên sau. Sức đẩy để con thuyền dân tộc vượt qua khúc sông hiểm trở hôm nay không đến từ Mỹ, Anh, Pháp hay đâu khác, mà bắt đầu từ bàn tay và khối óc của tuổi trẻ. Lịch sử Việt Nam đã và đang được viết bằng máu của tuổi trẻ Việt Nam. 

Giới lãnh đạo Đảng cũng không “giơ cao đánh khẻ” như có người hy vọng nhưng bằng một bản án nặng nề, bẩn thỉu và hèn hạ nhất đối với hai em Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha. 

Mấy ngày nay trên nhiều diễn đàn khá đông người lại tiếp tục tranh cãi chuyện chủ nghĩa Cộng Sản còn sống hay đã chết. Thật ra, chủ nghĩa Cộng Sản sống hay chết tùy thuộc vào góc nhìn và cách phân tích bản chất của chế độ độc tài toàn trị Cộng Sản. Chủ nghĩa Cộng Sản, như một lý tưởng mà không ít người đeo đuổi trong thời trai trẻ, có thể đã chết tại Nga ngay sau khi Cách Mạng Tháng Mười bùng nổ 1917, đã chết tại Trung Quốc khi Mao Trạch Đông lên nắm chính quyền 1949, và chết tại Việt Nam khi Hồ Chí Minh cất tiếng trên quảng trường Ba Đình đầu tháng 9 năm 1945, nhưng từ đó đã bắt đầu một loại chế độ Cộng Sản thức tế với các đặc tính bất nhân, tàn bạo nhất trong các chế độc độc tài của lịch sử loài người. Chế độ đó vẫn còn tồn tại ở Việt Nam biểu hiện qua bản án khắc nghiệt dành cho Phương Uyên và Nguyên Kha. 

Bộ máy chính trị toàn trị, kinh tế lạc hậu, xã hội sa đọa, đạo đức suy đồi, hiện tượng sùng bái cá nhân, thói quen suy tôn lãnh tụ, lừa dối nhân dân, bưng bít có chủ trương, đỗ thừa có hệ thống của ý thức hệ Cộng Sản vẫn còn nguyên tại Việt Nam như từ ngày mới nhập cảng từ Liên Xô, Trung Quốc. 

Phương pháp đầu độc, tẩy não của đảng CSVN dành cho các em bé Việt Nam hoàn toàn giống phương pháp đầu độc thiếu nhi đang thực hiện tại Triều Tiên. Hình ảnh “Bác Kim” trong lòng thiếu nhi Triều Tiên như Bradley K. Martin mô tả trong tác phẩm “Dưới sự bảo bọc đầy tình thương của cha già dân tộc” (Under the Loving Care of the Fatherly Leader) không khác gì hình ảnh một “Bác Hồ” “tình thương bao la”, “cha già dân tộc”, “nhà thơ lỗi lạc”, “nhà quân sự thiên tài”, “nhà giáo dục vĩ đại” được Đảng nhồi nhét vào tâm hồn trong trắng của bao nhiêu thế hệ Việt Nam. 

Những ai còn nghĩ đến “hòa giải hòa hợp” với CS, còn tin vào lòng dạ chí thành của Thứ trưởng Ngoại Giao CS Nguyễn Thanh Sơn khi thắp hương trước phần mộ của các chiến sĩ VNCH ở nghĩa trang quân đội Biên Hòa hãy đọc lại bản án của đảng CS dành cho hai em Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên một lần nữa và tự hỏi có một phương pháp, một con đường nào, một hy vọng nào để dân tộc Việt Nam có thể sống chung với đảng CSVN. Một người có nhận thức chính trị căn bản nào cũng biết là không. 

Những ai còn hoài nghi vào sức mạnh dân tộc Việt Nam hãy đọc lại lời tuyên bố của hai em “Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi.” Là một đoàn viên đoàn thanh niên Cộng Sản chắc chắn Phương Uyên đã được nhồi sọ rằng khi lớn lên phải biết trung thành với đảng, phải biết đi theo con đường đảng đã vạch ra. Tư tưởng Cộng Sản ngoại lai nô dịch dù độc hại bao nhiêu cũng không giết được hạt mầm dân tộc đang âm thầm lớn lên trong tâm hồn hai em, đã chiến đấu trong nhận thức của hai em, đã chiến thắng qua hành động của hai em và biểu hiện hùng hồn qua câu nói lịch sử của hai em. Đảng CS muốn Phương Uyên trở thành sâu bọ đo hai hàng chân trên cành cây mục nát của đảng nhưng em đã vươn lên thành cánh bướm vàng. 

Trong nỗi đau khi nghe tin hai em bị kết án nặng nề đã dâng trong lòng hàng triệu người Việt Nam một niềm hãnh diện. Lòng yêu nước đã thắng. Chưa bao giờ ranh giới giữa yêu nước và bán nước rõ ràng hơn hôm nay. Cuộc chiến nào cũng khó khăn nhưng cuộc chiến tư tưởng bao giờ cũng khó khăn nhất. Những câu nói của hai em sẽ vang vọng trong dòng lịch sử ngàn đời không phai. Lịch sử dân tộc, qua bao thời đại, đã được giữ gìn bằng sức mạnh tuổi trẻ. Thời đại hôm nay là thời đại của Đổ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Phương Uyên, của hàng trăm thanh niên nam nữ đang ở trong tù CS, của hàng ngàn hàng triệu thanh niên Việt Nam đang sắp sửa tiếp nối hành trình. Lịch sử Việt Nam vừa đau thương nhưng vừa là một bản hùng ca viết bằng nước mắt và nụ cười của bao nhiêu thế hệ. 

Ai dạy Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên để nói những câu hào hùng như thế. Không ai dạy. Như một lần tôi đã viết, tuổi trẻ Việt Nam không cần một ngọn hải đăng để rọi sáng đêm tối trời dân tộc nhưng ngay từ trong lòng họ đã bùng cháy lên ngọn đèn tự chủ được thắp sáng bằng tâm thức Việt Nam. Tuổi trẻ Việt Nam ngày nay không cần chờ đợi một minh quân ra đời hay một lãnh tụ xuất hiện để dẫn dắt họ trên đường cứu nước bởi vì chính họ sẽ là những minh quân của thời đại và con đường dẫn đến điểm hẹn lịch sử được soi sáng bằng trí tuệ Việt Nam. Tuổi trẻ Việt Nam ngày nay không cần vay mượn một chủ nghĩa, một ý thức hệ, một lý thuyết ngoại lai nào làm kim chỉ nam để giải phóng dân tộc bởi vì chính họ đã được trang bị bằng các đặc tính dân tộc, nhân bản và khai phóng kết tinh và kế thừa từ hơn bốn ngàn năm lịch sử. Các em cũng nhắc cho giới lãnh đạo Đảng biết rằng một ngàn năm sống trong bóng tối Bắc thuộc không làm dân tộc Việt Nam mù mắt thì ba mươi tám năm trong triết học Mác-Lê làm sao có thể thui chột đi tình yêu nước thiết tha trong lòng người dân và nhất là trong lòng tuổi trẻ Việt Nam. 

Ngoài bản chất tàn ác, bất nhân, ti tiện, còn lý do nào khác khiến Đảng đã ra tay nặng nề với hai em Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên. 

Còn một lý do nữa, bởi vì đảng sợ. 

Đúng như Brad Adams, Giám đốc Ban Á Châu của Human Rights Watch (HRW) phát biểu:“Đưa người dân ra tòa xử chỉ vì phát tán tờ rơi chỉ trích chính phủ là một việc làm lố bịch và biểu hiện sự bất an của chính quyền Việt Nam”. 

Đảng cảm thấy “bất an” là phải. Trong suốt 38 năm cai trị đất nước bằng nhà tù sân bắn chưa bao giờ đảng CS bị cô lập trên thế giới và mất chỗ đứng hoàn toàn trong lòng dân tộc Việt Nam như ngày nay. Không giống như trong thời chiến núp bóng dưới chiêu bài “chống ngoại xâm” và lợi dụng lòng yêu nước của nhiều người Việt Nam, ngày nay, chung quanh đảng chỉ có kẻ thù. Những tâm thư, thỉnh nguyện, góp ý kiến về hiến pháp, đổi tên đảng, thay tên nước vừa qua cho thấy, nhiều thành phần, lực lượng trước đây là phên dậu của đảng, là hậu thuẫn của đảng đang quay sang chống đảng. Một người dù mê muội bao lâu cũng có một lần thức tỉnh. Một tiếng nói đúng gióng lên dù trễ còn hơn im lặng suốt đời. 

Hành động điên cuồng vượt qua mọi thước đo đạo đức qua hai bản án dành cho hai em Nguyên Kha và Phương Uyên cho thấy không phải sức bén của con dao độc tài mà là hành động tuyệt vọng của đảng CSVN. Quyết định của Nicolae Ceausescu khi ra lệnh công an bắn vào cuộc biểu tình của nhân dân Rumania sáng ngày 17 tháng 12 năm 1989 chỉ để dẫn đến bản án tử hình dành cho vợ chồng ông ta một tuần sau đó. Thật vậy, lịch sử đã nhiều lần chứng minh, khi một chế độ chỉ còn trông cậy vào các phương tiện bạo lực trấn áp để tồn tại, chỉ còn biết sử dụng bộ máy công an kềm kẹp để duy trì quyền cai trị, ngày tàn của chế độ đó chỉ là vấn đề thời gian. 

Những ai còn đang đứng bên lề cuộc tranh đấu vì chủ quyền đất nước, vi tự do dân chủ nhân bản hãy bước lên chuyến tàu lịch sử hôm nay để cùng với hai em đi về phía bình minh của dân tộc Việt Nam. Đời người rồi sẽ qua nhưng dân tộc Việt Nam phải còn và mãi mãi sẽ còn. Con tàu đi cứu nước còn nhiều toa rộng, đủ chỗ cho mọi người, mọi thành phần, mọi tôn giáo, mọi quá khứ. Hành động cứu nước cũng rất nhiều để chọn, không nhất thiết phải vào tù ra khám, không nhất thiết phải tìm cho ra được những cây búa lớn để đập vở bức tường chuyên chính, nhưng một bàn tay nhỏ, một bước chân xuống đường chống thực dân đỏ Trung Quốc, một thái độ không hợp tác với nhà cầm quyền CS, một lá thư thăm hỏi các em các cháu trong tù trong những ngày sinh nhật, lễ lớn, một tấm vé tham dự bữa cơm gây quỹ giúp các em đang bị tù hay đang bị khó khăn v.v... cũng mang đầy ý nghĩa. 

Bức tường chuyên chính CSVN đã không sụp đổ vì những cơn bão thời đại Liên Xô, Đông Âu, Bắc Phi xa xôi nhưng chắc chắn sẽ sụp đổ vì những giọt nước kiên nhẫn Việt Nam đang nhỏ xuống từ tuổi trẻ Việt Nam, từ đồng bào Việt Nam trong cũng như ngoài nước. Chúng ta có thể khác nhau ở điểm khởi hành nhưng có cùng một điểm hẹn tự do để đạt đến. Chúng ta có thể mang trên vai những hành lý khác nhau nhưng đều chất chứa bên trong một khát vọng dân chủ để theo đuổi. Đừng khóc cho Phương Uyên mà hãy sống cùng mơ ước của em. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét