Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

"I am deeply embarrassed as a citizen of a communist dictatorship!"

 

 "I am deeply embarrassed as a citizen of a communist dictatorship!"

"Tôi vô cùng xấu hổ khi làm công dân của một quốc gia độc tài cộng sản ! " 

*********

1/ Thư cho thế hệ trẻ Việt Nam

Nguyên Anh (Danlambao) - Nhìn các tấm hình các đoàn viên thanh niên CS đi ngăn chặn đồng bào của mình biểu tình chống bọn giặc TQ không ai không khỏi chua xót! Nhiều thế hệ thanh niên VN đã bị đảng CS lợi dụng không thương tiếc!



Sau khi đem cái chủ nghĩa CS vào VN, HCM đã hô hào một bộ phận thanh niên miền Bắc đánh Pháp, diệt Mỹ dưới cái hào quang vì độc lập tự do cho dân tộc. Rất nhiều thế hệ thanh niên lên đường ra chiến trường và thân xác họ đã thành phù du trước các cơn mưa bom B52 khi xâm nhập miền Nam mà cho đến giờ này vẫn chưa tìm thấy xác! 



Mùa hè đỏ lửa qua phóng sự của đại úy binh chủng Dù VNCH Phan Nhật Nam tường thuật trong cuốn hồi ký của mình đã làm cho một nửa nước VN kinh hoàng khi các chiếc xe tăng T54 bị bắn cháy vẫn sừng sững chạy tới lý do đã được bọn chính trị viên gài số tới và không có số dừng, các xạ thủ đại liên khi chết cháy cùng xe vẫn còn sợi xích nơi cổ chân nhằm đảm bảo người lính sẽ không sợ hãi bỏ chạy khi gặp hỏa lực mạnh từ bên kia! 



Và thân xác của họ các chiến binh miền Bắc đã được dùng làm bậc thang danh vọng cho chủ nghĩa CS xâm nhập toàn cõi VN và sự xa hoa của bè lũ Ba đình hôm nay, dĩ nhiên chúng ta cũng thông cảm cho họ vì ở quê nhà chưa chắc gì yên với đám côn an địa phương! 



Đó là một thế hệ! 



Sau khi chiếm được miền Nam, ông Võ văn Kiệt đã phát động chương trình TNXP làm cho các thanh niên Sài Gòn thời đó phải từ bỏ gia đình lối sống nhân văn của chế độ cũ (được gọi miệt thị là trí thức tiểu tư sản) và lên đường đến các khu hoang vu hẻo lánh lao động, gỡ mìn, ai không tham gia thì sẽ phải vào lính chinh chiến tại hai chiến trường Tây nam và Việt Trung. (Có thể hồi tưởng lại trong tác phẩm Ngọc trong Đá của Nguyễn Đông Thức.) 



Sư chết chóc của TNXP đa phần là con em của các quân nhân VNCH không hề: nhỏ, họ cũng đã bị lợi dụng dưới danh hiệu đoàn viên TNCS và không ngờ rằng những tên chóp bu xoa tay mỉm cười khoái trá! 



Chiến tranh Tây nam ngay chính người viết cũng không thoát khỏi và được thấy sự anh hùng của QĐNDVN, các tướng lĩnh tư lệnh mặt trận thí quân không tiếc sinh mạng, có những tiểu đoàn chết khát trong rừng già biên giới Thái, những thương binh bị thương thì được... tháo khớp cho khỏi nhiểm trùng! Cái chết thật đơn giản có thế đến bất cứ lúc nào... Không có cái nhân ái từ đội ngũ y tế quân đội! Tất cả đều được các tên chính trị viên lưỡi gỗ của đơn vị hô hào chết cho lý tưởng như anh chàng Paven được chiếu trên TV thời đó, và các binh sĩ Việt nằm lại với tấm nylon đi mưa gói hình hài trên đất lạ cho đến nay vẫn chưa về hết...



Đó là những thế hệ đã bị đảng lợi dụng với những khẩu hiệu nghe thật hay nhưng chính thân xác các thanh niên Việt Nam phải trả giá. 



Và vẫn điệp khúc cũ chương trình phấn đấu kết nạp vào đoàn thanh niên CS dành cho các em học sinh vẫn đều đặn diễn ra, hô hào, cổ động, tuyên truyền và kết nạp một bộ phận thanh niên để làm cánh tay nối dài của đảng! Ở thế kỷ 21 đoàn viên ngoài lý tưởng yêu nước XHCN, bị đảng lợi dụng các em phải đi làm vệ sinh, hốt rác (việc của người công nhân), đi làm hàng rào chống chính người dân của mình khi họ biểu tình chống bọn bá quyền TQ! 



Các em, đội ngũ kế thừa, tinh hoa của đất mẹ Việt Nam thân mến. 



Việc của các em không phải phấn đấu vào đoàn, vì cái chữ CS tự nó đã nói lên sự hết thời trên toàn thế giới, và đoàn viên cũng không phải là lực lượng đối lập với nhân dân vì các em từ đó mà ra. 



Ở tuổi hoa niên, với các hoài bão thay đổi thế giới các em không nên nghe những tuyên truyền lừa mị hãy nhìn lại các dẫn chứng trên để hiểu về xã hội mình đang sống. Việc của các em là học thật giỏi và: ngoài các môn cần thiết các em hãy luôn đặt dấu hỏi về các điều mà các em hoài nghi, khi được nghe vê HCM, danh nhân văn hóa thế giới các em cảm thấy hãnh diện nhưng đừng vội tin, hãy dùng chính kiến thức của mình kiểm tra thông tin từ chiều ngược lại như vào google gõ: "tiểu sử HCM" - các em sẽ có cả núi thông tin, từ đó các em sẽ rút ra được mình nên tin ai. 



Các em đừng nên nghe và tự ru ngủ chính mình bằng các lý luận được CS giáo dục: dân tộc ta anh hùng, đánh thắng hai thằng đế quốc sừng sỏ Pháp Mỹ, chúng ta là chủng dân tộc ưu việt mà hãy nhìn cho thật rõ đằng sau những điều tuyên truyền đó là gì? Đó là người nước ngoài nhìn chúng ta như một loại dân mọi rợ khi không biết sắp hàng là văn hóa tối thiểu, chúng ta anh hùng nhưng bọn TQ xâm chiếm biển đảo, đất liền các tướng lĩnh im lặng mặc nhiên công nhận dâng đất đai của tổ tiên gầy dựng cho giặc! Đó là sự thật! Và các em hãy tìm hiểu tại sao đất nước chúng ta HÈN như vậy? 



Tất cả đều do đảng CSVN do HCM du nhập vào cho đến hôm nay và các em hãy xem tư liệu thật về QĐND anh hùng của chúng ta bằng các từ khóa: mùa hè đỏ lửa 1972, đại lộ kinh hoàng, HCM được UNESCO công nhận danh nhân văn hóa thế giới... Khi đã biết hết sự thật về các điều đó các em sẽ được miễn nhiểm hoàn toàn với những hô hào của chủ thuyết CS ngoại lai đang cố xâm nhập vào đầu và xem đoàn TNCS như là một thứ rác rưởi cần né tránh. 



Nếu các em không dũng cảm để đối diện sự thật mãi mãi các chỉ là các con cừu bị bịt mắt! 



Các em hãy chọn cho mình một sinh ngữ học thật nhuần nhuyễn để có thể nói với bạn bè quốc tế một cách lưu loát trong đó sẽ có câu: "Tôi vô cùng xấu hổ khi làm công dân của một quốc gia độc tài cộng sản ! "  Khi các em biết xấu hổ đó là lúc đất nước chúng ta trỗi mình đứng dậy...

 ---------------------------------------------------------

                                         ===========================

2/ Bố tôi cả đời theo đuổi Tự Do

   
MS Nguyễn Trung Tôn (Danlambao) - Bố tôi là một người mà tôi luôn kính trọng. Ông sinh năm 1926. Từ nhỏ ông đã phải chịu cảnh đời lận đận, đi ở đợ rồi làm thuê kiếm sống. Khi lớn lên nghe theo lời kêu gọi của cách mạng, ông nhiều lần muốn đi bộ đội nhưng vì thấp bé nhẹ cân nên ông không trúng tuyển. Hơn nữa anh trai của ông cũng đã tham gia và hy sinh trong cuộc chiến tranh chống Pháp, vì vậy ông phải ở lại địa phương tham gia nhiều công tác do Đảng cộng sản phát động để góp phần tìm kiếm tự do.



Cuộc sống hôn nhân gia đình của bố tôi cũng long đong không khác gì cuộc sống mưu sinh của ông. Ông lấy 2 lần vợ có được 4 người con. Do vợ cả bị bom Mỹ chết năm 1968, bố tôi lấy mẹ tôi (là vợ cũ của một liệt sỹ đi B). Rổ rá cặp lại, cuộc sống của bố mẹ tôi vô cùng khổ cực khi mà chính quyền địa phương không cho phép họ kết hôn vì lý do chồng cũ của mẹ tôi đã hy sinh nhưng chưa có giấy báo tử. Bố tôi bị chính quyền trù dập, không cho tham gia công tác chính quyền nữa, vì thế ông cũng không trở thành đảng viên cs. 



Anh trai tôi tham gia nghĩa vụ quân sự năm 1974 và bỏ mạng năm 1975 tại Thừa Thiên, Huế. Những chuyện đau buồn luôn dồn dập xảy ra cùng với cuộc sống mưu sinh vất vả, bố tôi bị bệnh hen xuyễn và từ đó ông không thể lao động được, gánh nặng gia đình chất hết lên đôi vai mẹ tôi. 



Ba chị em tôi lớn lên trong những khó khăn vất vả của gia đình. Tuy vất vả khó khăn là thế nhưng bố tôi luôn mong muốn khi tôi lớn lên sẽ trở thành một đảng viên Đảng cộng sản, để có thể góp sức mình cống hiến cho xã hội để Việt Nam có thể mở mày mở mặt với năm châu. Tôi thì lại nghĩ khác bố tôi, tôi không muốn ông thất vọng vì những ảo mộng mà cộng sản tuyên truyền. Tôi sớm nhận ra chủ nghĩa cộng sản là không thực tế nên tôi không muốn vào đảng. Quyết định của tôi ban đầu cũng làm bố tôi thất vọng, nhưng dần dần nghe tôi giải thích bố tôi cũng ưng lòng. Cho tới khi vợ chồng tôi theo Chúa Giê-xu và bị chính quyền đàn áp, đập phá nhà cửa, đánh đập mọi người trong gia đình thì lúc này bố tôi thực sự đã nhận ra bộ mặt thật của Đảng cộng sản. 



Ông quyết định theo Chúa và hy vọng của ông vẫn là tìm thấy sự công bằng trong xã hội Việt Nam nhưng càng tìm ông càng thất vọng. Khi quyết định theo Chúa rồi thì ông lại càng thấy rõ hơn sự tàn bạo của chủ nghĩa vô thần. Họ chửi bố tôi là không biết dạy con có lần đánh đập cả bố tôi, ép bố tôi ký giấy bỏ đạo, mặc dù cả thời trai trẻ của ông chỉ có hy sinh cống hiến cho chủ nghĩa cộng sản, vì ông khao khát có được tự do. Ông hy vọng Đảng cộng sản có thể mang lại tự do cho ông và toàn dân Việt. Cho tới giờ phút này ông vẫn chỉ ước ao một điều đó là: tìm thấy Nhân quyền trên đất nước đau thương này. Ông khát khao tự do dân chủ. Có lần ông nói ông cầu nguyện để Chúa cho ông sống và nhìn thây một đất nước Việt Nam không còn bị cộng sản cai trị. Vì hy vọng đấy mà bố tôi đã vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách, chống lại bệnh tật ngay cả khi tôi bị bắt vào tù, ông vẫn động viên vợ và các con tôi rằng hãy vững vàng tin tưởng những việc làm của tôi là đúng. 



Ông chính là sức mạnh tinh thần và là niềm tự hào của tôi. Một người cha đã trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời, ngay cả khi già yêu ông vẫn làm được những việc có nhiều ý nghĩa. Đó là nói lên được tiếng nói của một con người, ông động viên các con tôi hãy noi gương tôi mà sống đúng với lương tâm, trách nhiệm của một công dân. 




Trong phạm vi bài viết này tôi chỉ muốn nhắn nhủ tới các thế hệ người Việt Nam đặc biệt là những người cao niên, đã có nhưng thời gian cống hiến cho cộng sản, vì mục tiêu xây dựng một xã hội công bằng dân chủ, tự do rằng: Nếu cộng sản còn cai trị thì Việt Nam không thể có tự do. Kính mong các chú, các bác hãy phát huy bản chất anh hùng trong quá khứ mà tiếp tục thực hiện một hành động anh hùng trong giai đoạn hiện nay. Mong rằng các bác, các chú sớm nhận ra bộ mặt thật của chủ nghĩa Cộng sản, sớm quay lại với tinh thần dân tộc. Hãy giúp thế hệ trẻ chúng tôi có thêm nghị lực loại bỏ sự cầm quyền độc tài của cộng sản, xây dựng một đất nước Việt Nam mới, một nhà nước thực sự của dân do dân và vì dân. Đừng cúi đầu im lặng trước những bất công nữa. Hãy động viên con cháu mình sống với tinh thần dân tộc, lìa bỏ chủ thuyết vô thần ngoại lai tàn ác của cộng sản. 



Kính mong các chú, các bác hãy tận dụng mọi cơ hội thời gian tuổi tác để làm những việc thật sự có ý nghĩa cho cuộc đời này trước khi nhắm mắt xuôi tay, để chuộc lại những sai lâm trong quá khứ. 



Thanh hóa ngày 13-5-2013. 
MS Nguyễn Trung Tôn
danlambaovn.blogspot.com

                                           ==================                                               

3/ Lòng Dân đã thống nhất

Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Sau gần bốn mươi năm trời lận đận bởi ý thức hệ Quốc Cộng - kể từ ngày thống nhất về mặt địa lý - cuối cùng rồi Việt Nam ta cũng thống nhất được lòng người: Nam Bắc nay đều ghê tởm Cộng Sản.



Hắn là người Nam gốc Bắc kỳ “theo Chúa vào Nam” có kinh nghiệm ghê tởm CS từ thuở hãy còn là cậu bé quàng khăn đỏ, nên khi miền Nam đang hưởng thái bình bổng trời đất nổi cơn... “giải phóng”, hắn đã không “tìm đường” trốn lính trong khi có thể, vì hắn nghĩ nếu tìm đường trốn lính sẽ “gây hậu quả cực kỳ nghiêm trọng”, vô cùng tai hại như bác Hồ trót “tìm đường cứu nước”: mình không tự vệ thì ai bảo vệ cho mình khỏi bị “phỏng...”, mà ông TT Nguyễn Văn Thiệu diễn dịch một cách văn vẻ là, “mất đất nước (vào tay CS) là mất tất cả”. 



Trước kia mất Miền Bắc, hắn còn Miền Nam để nhào xuống tàu há mồm; nay không giữ được Miền Nam, hắn biết “ri cư” lần nữa đi đâu. Thế là hắn bất đắc dĩ đi lính; đi lính đánh người anh em mình bị bọn Mỹ Cút gọi là Vi-Xi, Việt Nam mình kêu là Việt Cộng. Đi đánh nhau hoài, không chóng thì chầy cũng có lúc không u đầu mẻ trán thì cũng sứt ngoe gãy gọng, như “đi đêm lắm có ngày gặp ma”, và quả nhiên hắn đã gặp ma. Đó là “con ma” B.41. Con ma Tàu này nó phun ra lửa thật, văng ra miểng thật; nó liếm hắn mặt mày, chọc thủng hắn thịt da; và nhức nhối tâm hồn hắn trước cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Xuất viện trở về Sài Gòn giữa cảnh một nhóm xuống đường hô hào “phản chiến”. Oái oăm là đám này không phản phe gây chiến nhưng phản phía tự vệ đang hy sinh bao xương máu để bảo vệ cho họ quyền tự do biểu tình, tự do bày tỏ chính kiến; đã thế, họ lại còn tiếp tay với đám hoạt động nội thành chuyên việc khủng bố, nay cho nổ phòng trà này, mai tung lựu đạn rạp hát nọ v.v... Thấy chú em chồng “đẹp trai oai phong” trong bộ quân phục trước đây nay trở về với cánh tay treo băng trắng lủng lẳng trước ngực, mặt mày cháy sém một bên, bà chị dâu người Miền Nam òa lên, “thôi đào ngũ đi chú ơi, để CS nó vào cũng được”. Nhưng sau khi “để CS nó vào cũng được” không bao lâu, bà chị đã rút kinh nghiệm “Sống với CS, khốn khổ trăm bề quá chú ơi; còn cái đám xuống đường phản chiến kia mà tiêu biểu là Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, Tiêu Dao Bảo Cự, Trần Vàng Sao v.v... hầu hết đã “phản tỉnh”, hối hận khi phát hiện ra “con đường tình ta đi” chỉ là thứ tình yêu tinh ma quái. 



Đó mới chỉ là “phản tỉnh” của cái ngọn ăn theo. Cái gốc, tức các vị “cách mạng lão thành” cỡ cựu Đại sứ CHXHCNVN tại Trung Quốc Nguyễn Trọng Vĩnh, cỡ cựu Bộ trưởng Tư Pháp vẫn của nước CHXHCNVN Nguyễn Đình Lộc, đồng hương Nghệ An của “bác”... nay cũng đã bật ngửa, sáng mắt sáng lòng. 



Nhưng cái “phản tỉnh” khiến đảng “ta” sợ nhất là giai cấp công nông được mệnh danh là “đội quân tiên phong của cách mạng vô sản” nay là nạn nhân của nhà nước XHCN: khắp nước nổi dậy kêu oan và “được “Công an Nhân dân chiếu cố tận tình hơn cả cai đồn điền đối với phu cạo mũ cao su thời Tây đô hộ.” 



Thế là cả nước Việt Nam từ Cà Mâu đến... dưới Ải Nam Quan (Ải Nam Quan nay đã do bạn “Mười sáu chữ vàng” và “Bốn tốt “ làm chủ) đều “ớn tận cổ” CS khiến cu tổng Bí Lú không còn cách nào khác để cứu đảng mình đang kinh qua thời kỳ mạt vận là kêu gào “công tác dân vận” trong khi toàn dân nổi giận. 

 

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét