Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

Những chuyện về Hai Sinh Viên Yêu Nước Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha...


1/ Những chuyện bên trong và chưa nói về phiên tòa xử sinh viên yêu nước Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha


Hải Huỳnh (Dân Làm Báo)

 
Riêng lời nói sau cùng của Phương Uyên mới làm cho cả phòng xử án bàng hoàng và không khí chùng xuống. Đứng trước vành móng ngựa của cộng sản để nói lời nói sau cùng thì Phương Uyên dũng cảm tuyến bố: "Việc tôi làm thì tôi chịu xin nhà cầm quyền đừng làm khó dễ mẹ hay gia đình của chúng tôi. Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước và cuối cùng là chúng tôi làm xuất phát từ cái tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn". Giữa một rừng công an hùng hổ mà Phương Uyên dám tuyên bố như vậy chứng tỏ bản lĩnh của Phương Uyên như thế nào. Khác xa chuyện an ninh điều tra ép cung nhục hình để đưa ra một Phương Uyên theo ý của an ninh là hành động chỉ để nhận 100 USD và máy chụp hình kỷ thuật số từ phản động hải ngoại...
* * *

Kết quả phiên tòa do nhà cầm quyền cộng sản dàn dựng nhằm trả thù 2 sinh viên yêu nước tại Long An ngày 16.5.2013 thì ai cũng đã biết. Chúng tôi lược thuật một số chuyện mà ít người biết đến.

                         


A. Thủ tục tố tụng:

Cũng như bao phiên tòa xét xử người yêu nước khác về điều luật mơ hồ là điều 88 và 79 an ninh tại tòa án và khu vực xung quanh luôn gắt gao: phá sóng điện thoại, ngăn cản người dân tiếp xúc phiên tòa, hạn chế thân nhân của các nạn nhạn tham dự phiên tòa, công an thì nhiều hơn các thành phần khác tham dự phiên tòa nhiều lần. Tuy nhiên phiên tòa ở Long An có một số đáng ghi nhận như sau:
1. Về thủ tục tố tụng nhà cầm quyền ở Long An lần này tỏ ra "dễ chịu" hơn các nơi như ở Sài Gòn, Hà Nội, Bến Tre, An Giang. Luật sư có nhiều thời gian hơn, gia đình gặp được người thân bị giam giữ trước khi ra tòa. Có sự tranh luận sòng phẳng giữa công tố viên buộc tội và luật sư. Lần đầu tiên ở Việt Nam kiểm soát viên chấp nhận đuối lý trước luật sư và rút lại việc truy tố 2 nạn nhận tội "chống Trung Quốc". Dù việc rút lại lời buộc tội chỉ có tính hình thức vì sau đó bản án hình phạt rất nặng nề. Nhưng chúng ta cũng ghi nhận quan điểm chống ngoại xâm ít ra đã đi vào chính trường của Việt nam và đã được chấp nhận.
2. Dù an ninh hạn chế gia đình gởi trang phục cho các sinh viên yêu nước nhưng hình ảnh 2 sinh viên trong trang phục đồng phục học sinh áo sơ mi trắng và quần tây sẫm màu nói lên rằng họ đẹp hơn nhiều. Và quan trọng hơn là minh họa cho lời tố cáo nhà cầm quyền đàn áp sinh viên thì hình ảnh đó hiệu quả hơn nhiều. Chưa đi vào nội dung phiên tòa thì hình ảnh 2 sinh viên tao nhã thanh lịch giữa một rừng công an y hệt như 2 con chiên thơ giữa một bầy sói hung bạo.
3. Vào buổi chiều nhằm phản ứng việc công an bảo vệ và an ninh ngăn chặn những thân nhân khác không vào tham dự phiên tòa thì mẹ Phương Uyên, mẹ và anh của Nguyên Kha không vào tham dự. Chủ tọa phiên tòa công bố họ không tham dự buổi chiều. Nhưng sau hơn nữa giờ họ vào tham dự thì chủ tọa vẫn đồng ý cho họ mà không làm khó dễ gì họ.
4. Diễn biến bên ngoài dù có bắt bớ 1 số người dự tính tham dự phiên tòa nhưng lần này có vẻ như là công an Long An không dám tàn độc như công an Sài Gòn hay ở Hà Nội.

B. Về nội dung bàn chất phiên tòa:

Không hẹn mà gặp cả 3 luật sư bào chữa cho 2 sinh viên yêu nước họ có luận chứng bào chữa rất giống nhau và hợp lý: 2 sinh viên này chỉ yêu nước và chống Trung Quốc xâm lược và chống đảng cộng sản chứ không chống nhà nước CHXHCNVN. Dù trước đó an ninh làm khó dễ các luật sư rất nhiều: chặn các cuộc gọi vào máy của các luật sư, không cho họ có thời gian nhiều tiếp xúc với thân chủ cũng như toàn bộ hồ sơ vụ án. Nhưng rất trùng hợp là các luận cứ của các luật sư rất sắc bén không chỉ kiểm soát viên giữ quyền công tố bị đuối lý mà cả thẩm phán chủ tọa cũng như các hội thẩm nhân dân cũng thua lý và họ tìm cách tránh né các vấn đề và yêu cầu của luật sư đưa ra:
                            

1. Phương Uyên và Kha có thừa nhận hành vi "vi phạm" nhưng chỉ chung chung không nói là vi phạm cái gì. Chống Trung Quốc thì chắc không có điều nào trong cả Bộ Luật Hình sự quy định. Tội chống đảng thì không phải là điều 88 của Bộ luật hình sự hiện nay mà phải là điều khác. Tuy nhiên cộng sản không dám trơ trẻn áp dụng thực chất cái điều này sợ bị dư luận trong và ngoài nước lên án nên họ miễn cưởng "ép" vào điều 88 chống nhà nước.
2. Nhân chứng của vụ án: dù bản cáo trạng và kết luận điều tra có ghi là có 3 nhân chứng nhưng 3 nhân chứng này không có mặt ở phiên tòa tại Long An vào ngày 16.5.2013. Rõ ràng việc thiếu vắng 3 nhân chứng đã chứng tỏ rằng nhà cầm quyền lấn cấn trong việc buộc tội và tiền hậu bất nhất.
3. Vật chứng: quan trọng nhất là vật chứng là các khẩu hiệu buộc tội 2 sinh viên yêu nước. Thế nhưng phiên tòa này không dám trưng ra cái vật chứng này. Đó chính là các khẩu hiệu chống Trung Quốc xâm lược và chống đảng cộng sản. Dù các luật sư yêu cầu nhiều lần nhưng chủ tọa không dám đề cập đến các khẩu hiệu này. Cũng như biên bản yêu cầu giám định nội dung của các khẩu hiệu cũng không có. Điều này chứng tỏ rằng phiên tòa của đảng cộng sản chỉ dùng nó như là một công cụ để trả thù các sinh viên yêu nước qua đó đe dọa nhiều người khác có ý chống đảng.
4. Chống đối tôn giáo: trong cáo trạng để thêm màu sắc buộc tội thì phía an ninh điều tra cố "nắn, ép" cái này vào nhưng ra trước tòa thì không có gì liên quan đến việc chống đối các tôn giáo của 2 sinh viên yêu nước. Việc này lố bịch y như chuyện 2 cái bao cao su trong vụ án của tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ.
5. Lời nói sau cùng: Đinh Nguyên Kha cho rằng Kha không có tội, chỉ hành động vì lòng yêu nước. Riêng lời nói sau cùng của Phương Uyên mới làm cho cả phòng xử án bàng hoàng và không khí chùng xuống. Đứng trước vành móng ngựa của cộng sản để nói lời nói sau cùng thì Phương Uyên dũng cảm tuyến bố: "Việc tôi làm thì tôi chịu xin nhà cầm quyền đừng làm khó dễ mẹ hay gia đình của chúng tôi. Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước và cuối cùng là chúng tôi làm xuất phát từ cái tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn". Giữa một rừng công an hùng hổ mà Phương Uyên dám tuyên bố như vậy chứng tỏ bản lĩnh của Phương Uyên như thế nào. Khác xa chuyện an ninh điều tra ép cung nhục hình để ra một Phương Uyên theo ý của an ninh là hành động chỉ để nhận 100 USD và máy chụp hình kỷ thuật số từ phản động hải ngoại.

                 

C. Phản ứng của giới am hiểu luật pháp tại Việt Nam về phiên tòa tại Long An ngày 16.5.2013:

1. Luật sư Nguyễn Thanh Lương: "Tôi thấy mình hèn hạ và bất lực khi chỉ đòi cho Phương Uyên được 5 ngày tù mà không làm cho bản án của em nhẹ đi. Phương Uyên bi bắt ngày 14 tháng 10 năm 2012 nhưng đến ngày 19 tháng 10 thì mới công khai. Kết luận điều tra và cả bản cáo trạng "quên" đi 5 ngày dấu nhẹm này. Tôi đã yêu cầu chủ tọa tính án phải từ ngày 14.10.1012 là ngày họ tạm giam em Phương Uyên. Tôi không có biết là 2 em sinh viên có kháng án hay không nhưng hình ảnh của họ ở phiên tòa hôm nay nó đay đáy vào tận giác ngủ của tôi trong nhiều ngày tới".
2. Nhà báo T. D. (yêu cầu dấu tên): "Thì cũng như bao phiên tòa khác các nạn nhân của điều luật X nếu ai mà " ăn năn nhận tội" thì án nhe. Ai mà "cương" thì lãnh án nặng. Thấy Anh Ba Sài Gòn của vụ anh Điếu cày không? án nhẹ hơn so với 2 người khác. Gần đây vụ Lô Thanh Thảo im lìm thì họ kéo xuống 2 năm từ 3 năm rưỡi ban đầu. Đó thấy chửa nhưng đừng ghi tên tôi ra đấy đó nha".
3. Luật sư N. thuộc đoàn Luật sư Thành Phố: "Bị cáo Kha không phải khủng bố, nếu khủng bố thì án khác cơ!"
4. Thẩm phán H. của tòa án tỉnh Đồng Nai: "Tôi không theo dõi phiên tòa, nhưng thẩm quyền xét xử phải là của Tòa án thành phố Hồ Chí Minh chứ không phải là Tòa án tỉnh Long An vì nơi diễn ra các hành vi vi phạm pháp luật là tại thành phố Hồ Chí Minh chứ không phải ở tỉnh Long An".
5. Một phóng viên dấu tên của báo Pháp Luật: "Thực chất thì mấy ông tòa án không đủ tư cách và nhân cách để xét xử mấy sinh viên này".
Hải Huỳnh
danlambaovn.blogspot.com

 ----------------------------------------------------------------------

2/ Bản chất ti tiện của người cộng sản qua bản án xử Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha


Vũ Đông Hà (Danlambao) - Ở đất nước này nếu bạn ra chợ dán khẩu hiệu "Một bộ phận không nhỏ lãnh đạo CSVN suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống", xác suất không nhỏ là bạn sẽ bị lãnh án 6-8 năm tù về tội nói xấu nhà nước, làm quần chúng... đi chợ hoang mang. Trừ khi trong túi bạn có cái thẻ đảng mang chức vụ Tổng bí thư với một tấm ảnh chân dung nhìn thật lú. 

Ở đất nước này nếu bạn cất cao giọng: "Đảng ta không chỉ có một con sâu mà cả bầy sâu đang tàn phá đất nước", bạn sẽ được báo chí đăng tải, ca tụng. Dĩ nhiên nếu bạn đang ngồi ghế chủ tịch nước và là UV BCT đảng. Nhưng nếu bạn lấy máu mình viết lên vải trắng hàng chữ"Đảng cộng sản có cả một bầy sâu" thì 6-8 năm tù về tội chống nhà nước CHXHCNVN đang đón chờ bạn.

Đảng cộng sản dù có tệ hại, hủ hóa suy thoái, sâu bọ đến mức nào, được chính những kẻ cầm đầu thú nhận, bạn cũng không được quyền nói leo và nói theo. Từ cửa miệng của bạn, từ những dòng chữ bạn viết, lời vàng tiếng ngọc chảy ra từ lỗ miệng của đồng chí Sang, Trọng, Hùng, Dũng... sẽ trở thành "tuyên truyền, xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân, Tuyên truyền những luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt gây hoang mang trong nhân dân." 

Những điều mà những kẻ ăn trên ngồi trốc trên đầu nhân dân qua nhiều năm tháng, nhiều triều đại đủ để những người thiết tha với vận mệnh dân tộc, với nhiệt huyết của tuổi trẻ, của Trần Quốc Toản bóp nát trái cam, đã viết lên bằng máu lời này: 


đã làm cho cái đảng ti tiện điên tiết. Cả một hệ thống công an, truyền thông, pháp lý và đầu não đảng xúm vào nhất trí trả thù. 

Điều ti tiện và nhỏ nhen nằm ở chỗ: đảng với 3 triệu đảng viên không dám chường mặt ra để nhận mình là đối tượng bị phê bình. Thay vào đó cả đảng đã đã núp bóng Điều 88 Bộ luật Hình sự và nhận bừa đảng là nhà nước CHXHCNVN, là Chính quyền Nhân dân để chụp lên đầu tuổi trẻ yêu nước bản án 8 năm tù giam, 3 năm tù quản chế - đối với Đinh Nguyên Kha và 6 năm tù giam, 3 năm tù quản chế - đối với Nguyễn Phương Uyên. 


Ở đất nước này nếu bạn biết còng lưng, ngồi lom khom trước những tên tàu lạ và khúm núm rằng "Đảng, Chính phủ, nhân dân và Quân đội nhân dân Việt Nam luôn trân trọng, biết ơn sự giúp đỡ to lớn, có hiệu quả của Đảng, Chính phủ, nhân dân và Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc trong hai cuộc kháng chiến chống ngoại xâm, giành độc lập dân tộc, thống nhất Tổ quốc trước đây cũng như trong công cuộc xây dựng đất nước ngày nay. Việt Nam luôn coi trọng phát triển quan hệ láng giềng hữu nghị tốt đẹp và bền vững lâu dài với Trung Quốc" bạn sẽ có cơ hội lên làm Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng. 

Bạn cũng sẽ trở thành tân UV BCT của đảng nếu ghế mới chưa kịp ngồi đã lủi thủi sang Bắc Kinh khấu đầu và lúm khúm với những lời Lê Chiêu Thống như trên. 

Và cái ghế Tổng Bí Thư đảng cũng sẽ được xiết bù lon nếu bạn hướng về cung đình phương bắc với những cụm từ trân trọng biết ơn, quan hệ hữu nghị tốt đẹp và bền vững, gia tài để lại cho thế hệ mai sau... 

Nhưng nếu bạn treo lên hàng rào kẽm gai tinh thần của Trần Bình Trọng, ý chí của Lý Thường Kiệt, thái độ của Hưng Đạo Vương đối với bá quyền phương Bắc hàng chữ máu: 


bạn sẽ được tập đoàn Lê Chiêu Thống đã, đang và luôn miệt mài học tập gương đạo đức của Trần Dân Tiên, đang khòm lưng đánh vần hàng chữ 16 vàng bốn tốt, ban cho bản án 6-8 năm tù ở và 3 năm tù quản chế. 

Nhưng nên nhớ, bản chất ti tiện của những Lê Chiêu Thống nằm ở chỗ: để kết án người yêu nước, họ chỉ dám kết án biểu ngữ màu máu đỏ trên bằng câu: Dùng ngón tay chấm viết có nội dung "không hay về Trung Quốc". 


Thực tế phũ phàng của phiên tòa xét xử người yêu nước ngày 16 tháng 5, 2013 thêm một lần nữa cho thấy đừng mong đợi gì vào những điều trong Hiến pháp cũ, mới, sửa đổi hay không sửa đổi sẽ là những lá bùa hộ mạng cho mình. Hiến pháp là để góp ý, kiến nghị... cho vui. Hiến pháp khá nhất của nước, dưới thời lãnh đạo chưa nhiều sâu, chưa lắm bọ, chưa quá đà suy thoái, chưa phải học tập theo gương Trần Dân Tiên vì Tiên ông vẫn còn sống, cũng đã tốt đủ để đẻ ra cái cái lò sát sinh cải cách ruộng đất. 

Thực tế phũ phàng này cũng là tiếng chuông tỉnh thức rót vào tai mỗi khi ai đó lỡ miệng, lỡ tay tính nói, tính viết những cụm từ nhân sĩ trí thức, cách mạng lão thành một cách trân trọng dành cho những kẻ vẫn khư khư ôm ghì thẻ đảng. 

Cô gái này, chàng trai này 


là nạn nhân không phải của một cá nhân nào hay chỉ triều đại cộng sản ngày hôm nay. Hai công dân trẻ tuổi yêu nước này là nạn nhân của một bộ máy hiện hữu qua nhiều triều đại, nhiều thập niên, bắt đầu từ đời nhà Hồ phất cờ vàng sao cướp chính quyền. Bộ máy đó hiện hữu và thống trị đến ngày hôm nay, có được bởi sự góp phần của những đảng viên cộng sản trong đó có những người được tung hô là lão thành cách mạng, nhân sĩ trí thức

Bản án dành cho Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha nếu nhìn cho kỹ, suy cho sâu, chính là bản án dành cho chế độ. Nó bày ra hết những ti tiện, nhỏ nhen, yếu hèn, gian ác của chế độ và những con người cộng sản Việt Nam - từ cấp lãnh đạo cho đến những người đang xếp hàng chờ sổ hưu. 

Bản chất ti tiện của đảng csvn lại càng thấp lùn hơn khi đối diện với dáng đứng của 2 sinh viên trẻ tuổi Việt Nam trước phiên tòa đốn mạt: 

Nguyễn Phương Uyên"Tôi là sinh viên yêu nước, nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì những người trẻ khác sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất nước. Nếu một sinh viên, tuổi trẻ như tôi mà bị kết án tù vì yêu nước thì thật sự tôi không cam tâm".

Đinh Nguyên Kha"Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi. Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống đảng cộng sản. Mà chống đảng thì không phải là tội". 

Dáng đứng này sẽ là tiếng gọi im lặng nhưng dũng mãnh nhất, sẽ thức tỉnh lương tâm hàng hàng lớp lớp con người đứng lên xóa bỏ bộ máy ti tiện đang thống trị đất nước và đày đọa dân tộc này. 



--------------------------------------------------------------------------------------------


3/ Tôi đi tham dự phiên tòa “công khai” ở Long An


Châu Văn Thi (Danlambao) - Để có thể có mặt ở Long An tham dự phiên tòa xét xử 2 sinh viên yêu nước tôi đã phải dạt nhà từ mấy ngày trước đó. 4h sáng ngày 16/5/2013 tôi đón chuyến xe buýt sớm nhất từ bến xe Chợ Lớn cùng 3 người bạn đã hẹn nhau từ trước đó. Ăn qua loa, uống vội chai nước lạnh, yên vị trên chiếc ghế sau cùng của xe tôi miên man nghĩ về 2 em Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha và phiên tòa công khai mà tôi sắp tham dự...

Xe buýt phải mất hơn 2 giờ đồng hồ mới đến được bến xe Long An. Chúng tôi đi vệ sinh sau đó kiếm chỗ nào ăn sáng. Những ánh mắt dò xét của những nhân viên bảo vệ ở đây với 4 vị khách xa lạ ở Sài Gòn xuống làm chúng tôi chột dạ và dự báo sẽ là một ngày không yên ả đối với chúng tôi. 

Dò bản đồ vị trí tòa án một lần nữa, chúng tôi quyết định đi bộ thẳng đến tòa án nhân dân tỉnh Long An. Khi sắp đến gần tòa án, thấy chúng tôi, một nhân viên an ninh thường phục giật bắn người, anh ta vừa chạy vừa gọi điện xin ý kiến chỉ đạo nhưng nhóm người chúng tôi gồm 2 nam và 2 nữ vẫn nắm tay nhau bước vào sân tòa án. Lúc này đã là 7h30 phút, đón tiếp chúng tôi tại cổng tòa là 2 viên công an sắc phục cùng vô số an ninh thường phục và vô vàn máy quay phim chĩa thẳng đe dọa... 

Một người công an bảo trình chứng minh nhân dân cho bảo vệ nhưng chúng tôi nghĩ rằng việc này không cần thiết và tiếp tục đi sâu vào sân tòa án. Đến trước cổng tòa, lần này chúng tôi vấp phải sự ngăn chặn một cách kiên quyết hơn... đáp lại đó là nét mặt tươi cười nhưng kiên nghị và ôn hòa của chúng tôi. Chúng tôi đã phải trình CMND và các anh ấy bảo đợi cấp trên “duyệt”. Trong lúc chờ đợi tôi nhận thấy có chị của Kha là Đinh Nguyễn Quỳnh Như, cùng bố của Phương Uyên vẫn không được cho vào tòa án để tham dự, tôi nhếch mép cười khẩy về cái gọi là “phiên tòa công khai” ở xứ sở thiên đường này. 

Được một lúc thì tình hình phiên tòa chợt nóng lên khi có sự xuất hiện của Bùi Thị Minh Hằng cùng anh Trương Văn Dũng. Những máy quay phim lại được dịp tung hoành chĩa thẳng mặt như đe dọa những người mới đến... Cô Bùi Thị Minh Hằng được dịp phân phát cẩm nang thực thi quyền làm người cho các viên an ninh thường phục, có người vui vẻ, có người chăm chú nghe. Sau đó một viên an ninh áo trắng bụng phệ đuổi cô Hằng cùng Trương Dũng ra ngoài, phía xa tiếng xe cảnh sát hú còi, cả dãy trước sân tòa nhốn nháo, tiếng hô bắt người í ới... thế là họ đã bắt cô Hằng cùng anh Trương Dũng đi rồi. 

Cổng tòa mở, tôi cố rướn người nhìn vào bên trong và hết sức vui mừng khi thấy Kha và Uyên trong bộ đồ trắng, quần đen, 2 tay nắm chặt, tiếng nói đanh thép và dõng dạc làm im ắng cả những cái đầu nóng phía bên ngoài! Chúng tôi vẫn kiên quyết đòi vào dự khán thì một viên công an bỏ nhỏ vào tai tôi: “Tụi em nên đi khỏi đây vì phiên tòa không có ghế cho các em ngồi, các em nên đi sẽ tốt hơn”. 

Xem lại chiếc điện thoại để gọi thông báo cho bạn bè thì mới nhận ra không còn cục sóng nào cho 2 mạng Viettel và Mobifone... Tình hình có vẻ không khả quan, chúng tôi hội ý và lui ra tìm các bạn còn lại đã xuống từ trước đó! Lúc hơn 10 h, chúng tôi quay lại tòa án. Lúc này anh em cũng hơn 10 người trong đó có blogger An Đổ Nguyễn tức Nguyễn Hoàng Vi. Sự xuất hiện của người “phụ nữ dũng cảm” này làm cho các viên an ninh chột dạ, những cuộc gọi xin chỉ đạo liên tục, những bước chân người chạy vội vã. Thời tiết Long An lúc này khá nóng nhưng chúng tôi vẫn ngồi sát cùng nhau, chia sẻ cho nhau từng bóng râm, từng ngụm nước để chờ kết quả phiên tòa. 

11h trưa, 2 anh công an sắc phục xuất hiện bao xung quanh chúng tôi là hơn chục máy quay phim lớn nhỏ. Anh Hoàng Dũng Cdvn bị yêu cầu rời khỏi sân tòa vì sử dụng điện thoại di động. Điều khôi hài là trong khi đó sóng điện thoại đã bị phá hoàn toàn. Vừa ra khỏi sân tòa, một chiếc Toyota cá mập trờ tới, cửa mở toang... vô số bàn tay lực lưỡng đẩy anh Dũng lên xe vọt đi mất. Chúng tôi vẫn chưa có phản ứng gì vì sự việc xảy ra khá nhanh và bất ngờ. Viên công an tiếp tục lớn tiếng mời blogger Gió Lang Thang, tức bạn Trịnh Anh Tuấn ra ngoài. Lần này anh cũng bị bắt đi trong sự phẩn uất vô cùng của những người bạn đến tham dự phiên tòa! Sau đó họ nắm tay cả tôi và bé Nhung yêu cầu ra khỏi sân tòa, chúng tôi kiên quyết phản đối và có cả bác Huỳnh Ngọc Cang 80 tuổi lớn tiếng đòi quyền công dân thì bọn họ mới phải lui ra nhường lại một chút không khí hiếm hoi cho chúng tôi... 

11h30 phiên tòa tạm nghỉ trưa, mẹ của Kha, mẹ của Liên trở ra với những thông tin cập nhật từ bên trong phiên tòa. Họ cho biết cả Uyên và Kha cũng như các luật sư đều đã đối đáp rất hay với hội đồng xét xử. Một tin vui làm cho chúng tôi nức lòng. Chúng tôi đan tay nhau lại cùng đi đến siêu thị Coop Mart để ăn trưa và nghỉ ngơi, các lực lượng công an chìm nổi vẫn bám sát phía sau... 

Gần 2h trưa là giờ bắt đầu phiên tòa, người nhà của Uyên và Kha phải trở lại tòa án để tham dự. Còn 6 người chúng tôi ngồi lại với nhau đợi tìm hướng giải quyết vấn đề cho những người bạn đang bị giam giữ trái phép. Đúng 15 h thì có tin những người bạn của chúng tôi gồm các blogger Bùi Thị Minh Hằng, Trương Văn Dũng, Hoàng Dũng Cdvn, Gió Lang Thang, Huỳnh Công Thuận hiện đang bị giữ tại đồn công an phường 1, Tân An, thành phố Long An. 

Sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định đến đồn công an để “được bắt chung” cùng với họ. 6 người gồm 2 nam và 4 nữ tiến vào đồn với một thái độ hết sức ôn hòa. Blogger Nguyễn Hoàng Vi yêu cầu công an trực ban hãy giam giữ chúng tôi, cũng như đã giam giữ bạn bè vì chúng tôi đến tham dự phiên tòa chung! Anh công an bối rối với sự ôn hòa của chúng tôi, nhưng cũng không quên xua dân phòng và an ninh thường phục ra đe dọa quay phim. Dân phòng bao vây vòng ngoài và vòng trong tạo nên thế gọng kềm, nhưng không vì vậy làm chúng tôi nao núng... mà trái lại chúng tôi càng bình thản hơn. Có lẽ đã trải qua nhiều cuộc đàn áp trước đó đã làm cho chúng tôi “cứng” hơn và cảm thấy rằng không có việc gì tàn ác hơn mà họ không làm đối với chúng tôi. 

Khoảng hơn 16h chúng tôi nhận được thông tin là phiên tòa sơ thẩm kết thúc với mức án dành cho Uyên là 6 năm tù và Kha là 8 năm tù với 3 năm quản chế. Một cảm giác xót xa, cay đắng lan tỏa trong tôi, hai sinh viên trẻ đau lòng trước chủ quyền biển đảo, đau lòng trước nạn tham nhũng ở đất nước ta đã làm những việc để thức tỉnh nhân dân, dân tộc lại chịu một mức án nặng nề như thế!!! 

Dù vẫn biết án bỏ túi đã có, nhưng tôi cũng không lại ngờ nó lại nặng nề vậy, nhưng tôi tin các em sau hơn 7 tháng trong đồn công an thì không có gì các em đã không trải qua, và tin tưởng rằng các em sẽ không chịu ngồi hết từng ấy năm tù đâu, tin tôi đi! 

Khoảng thời gian sau đó các blogger Gió Lang Thang, Huỳnh Công Thuận, Hoàng Dũng Cdvn, Trương Văn Dũng được thả ra khỏi đồn phường 1 trong sự vui mừng khôn tả của những bạn bè... nhưng đâu đó trong họ ánh mắt rưng rưng khi được báo về bản án dành cho hai sinh viên yêu nước. Trong đồn công an cô Bùi Thị Minh Hằng vẫn kiên quyết đấu tranh với những luận điệu xảo trá mà lực lượng an ninh đưa ra vì những cuốn “cẩm nang về quyền làm người” mà cô đã trao cho những người đến tham dự. An ninh lập biên bản và phạt cô 3 triệu đồng vì đã giới thiệu cho nhiều người biết hơn về quyền con người. Thật là nực cười cho xứ lừa... 

20h tối vì vướng một số công việc cần giải quyết cho ngày mai, một nhóm 5 người đã rời khỏi Long An để về Sài Gòn sau khi động viên anh em ở lại gắng sức. Họ đi về SG trong sự đeo bám quyết liệt của các nhân viên an ninh thường phục. Chúng tôi, những người còn lại vẫn bám trụ trước đồn công an để chờ cô Hằng ra. Ngoài trời mưa nặng hạt, 2 sinh viên yêu nước trong tù, cô Hằng trong đồn... Trung Quốc vừa thi hành lệnh cấm đánh bắt cá ở biển Đông, an ninh thường phục đeo bám đe dọa, họa mất nước đã gần kề!!!


========================================




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét