Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

Ngọc Đại phóng tinh, Ba Đình thất thủ


1/ Đào Tuấn - Ngọc Đại phóng tinh, Ba Đình thất thủ


Đào Tuấn



Phu nhân của Tổng Bí thư bị tai nạn ở đèo Hải Vân khi chiếc chuyên xa chở bà cùng Tổng bí thư bị rớt xuống đèo Hải Vân. Tổng bí thư may mắn thoát chết nhờ một vệ sĩ riêng, tuy nhiên, ông lập tức cho viên sĩ quan cận vệ này nghỉ việc. Sau đó, trụ sở Trung ương Đảng ở Ba Đình bị tấn công bằng máy bay C130. Những tay súng bịt mặt tiêu diệt toàn bộ lực lượng bảo vệ. Tổng bí thư bị bắt làm con tin….
Thôi, không dám viết tiếp nữa. Và phải nói ngay: Phét đấy.
Đây chỉ là đoạn “việt hóa” nội dung bộ phim bom tấn của Hollywood “Olympus Has fallen”, thể loại +18, đang cháy rạp ở Việt Nam. Trong phim, không phải Ba Đình mà là Nhà trắng thất thủ.
Nhớ hồi tiểu thuyết “Lửa đắng” với “nhân vật Tổng bí thư” được in ở Việt Nam, khối người mua đọc vì tò mò. Nguyễn Bắc Sơn đã viết về Tổng bí thư thế nào ư? Chỉ cần nói “Đọc xong cảm thấy tiếc tiền” là đủ hiểu.
Vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu “Ba Đinh Has Fallan” được sản xuất ở Việt Nam? Câu trả lời là chẳng có đạo diễn nào đủ lá gan để vuốt râu hùm. Hoặc có thì chắc chắn sẽ nhận được một cú tuýt còi, kiểu “không phản ánh đúng hiện thực cuộc sống”. Hậu quả của sự đi chệch quỹ đạo, phạm lề, thì cứ hỏi Nguyễn Ngọc Tư hay mới nhất là Dustin Nguyễn. Ở Việt Nam, những biểu tượng kiểu Ba Đình, hay lãnh tụ được thần thánh hóa đến mức nó là những phạm trù cấm kỵ cho tự do sáng tạo. Đến nỗi những vị bạo chúa giết người như ngóe trong sử Việt chỉ được tồn tại dưới danh nghĩa anh hùng dân tộc, huống chi những định chế cụ thể “Tổng bí thư”, “Thủ tướng” vẫn tồn tại sờ sờ ra đó. Còn “Tự do sáng tạo” ư? Hỏi Ngọc Đại đi.
Hôm qua, nhạc sĩ “Dệt tầm gai” đã gần như “văng bậy” khi biết đĩa CD của ông đứng trước nguy cơ bị thu hồi với nguyên do một số bài hát có những chữ “khá nhạy cảm”: “Khuyến mại tình dục”, “Cái nường 8x”… Hay ca từ có ngôn từ “khá tục”: “Giao hợp đi…” hay “phóng tinh trùng đi”…
          
          
Trên báo chí, ông bảo “Tôi muốn mình được tự do tuyệt đối trong âm nhạc nên không muốn xin phép ai cả. Trong các luật định về văn chương, không có quy định nào cấm các câu chữ cả”.
Về những ca từ, ông nói, rằng: “không hề tục tĩu”, rằng “Nó rất đời thường, ai bảo là tục là vì họ không chịu hiểu. Đấy là những từ mà bản thân tôi hay nhiều người khác vẫn dùng trong đời sống”, là “thể hiện cho năng lượng của sự duy trì nòi giống”.
“Ai thích nghe nhạc của tôi thì nghe, không thích thì thôi” - Ngọc Đại kết luận.
              
Bạn nghĩ thế nào về “giao hợp”, về “phóng tinh”? (À quên, có lẽ phải tìm một từ “nhã” hơn cho phóng tinh và giao hợp).
Đó là một nhu cầu cơ bản của con người, như cơm ăn nước uống? Đó là một thứ sướng khoái, mà ai cũng như ai, từ vị tổng thống đến kẻ ăn mày? Hay đó là sự tục tĩu mà cứ nói ra là bị quy chụp thiếu tế nhị, nhạy cảm?
                      
Thật khó giải thích câu chuyện nhân danh những phạm trù chung chung “thuần phong mỹ tục” để “luận tội”, rằng “tục tĩu” đối với một hành vi mang tính chất “bản năng gốc”, về một nhu cầu thiết yếu “không có điên liền” của con người.
n        
Olympus Has Fallan là một bộ phim dán nhãn +18, do có tới 3 cảnh vị “anh hùng cứu nước” cũng “rút dao phập phát chết luôn” với những kẻ đã “ngã ngựa”, những kẻ thù mà người công an nhân dân trong văn nghệ Việt Nam, bất luận hoàn cảnh, thay vì “phập phát chết luôn”, hẳn sẽ gọi 115 cho đi cấp cứu. Ngọc Đại, hôm qua nói toẹt luôn rằng ông không xin phép xin phiếc gì hết, bởi xin cũng chẳng ai cho. Thì ra với cái nhãn +18, bọn tư bản giãy vẫn cho xem sự sáng tạo bằng biện pháp hạn chế đối tượng, còn “ta” thì cấm luôn, không nói nhiều.
      

Có một sự thất thủ cho rất rõ ràng. Sự thất thủ trong đầu óc những nhà quản lý. Văn nghệ phải bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng cứ bắt văn nghệ phải “phản ánh đúng hiện thực” sẽ chỉ cho ra đời những… bộ phim tài liệu.
Rất lạ cho sự giãy đành đạch khi những điều bình thường thì coi là tục tĩu, còn những thứ đáng phải bình thường thì lại được thần thánh hóa. Hay con người trong nền văn nghệ của xã hội xã hội chủ nghĩa tuyệt đối tươi đẹp của chúng ta chỉ cầm tay nhau cũng có thể sinh em bé? Hay giao hợp thì không được phóng tinh?

 (* Toàn Bộ Hình Minh Hoạ Trong Bài Của Kim Thanh  Santa Ana , CA)
 Thứ Tư, 08/05/2013


=======================================================================



Beautful The Girls 




  ..

==================================================

2/ Đất nước đến hoa còn xấu hổ



Trần Mạnh Hảo (Danlambao) Sự trâng tráo đang làm vương làm tướng. Xấu hổ ơi xấu hổ mọc nơi nào ? Kẻ ăn cắp lên truyền hình dạy người ta tự trọng. Lê Chiêu Thống kêu gào: phải yêu nước như tao...



Một nhà nước như không còn ai biết ngượng 
Lại mọc đầy hoa xấu hổ nơi nơi 
Cây thẹn thùng nép cỏ 
Lá nhắm hờ mắt gió trêu ngươi 

Nói dối mọi nơi ...mọi lúc 
Nói dối mọi điều lớn bé chả tha ai !
Nói dối quá làm hoa kia đỏ mặt 

Muôn năm cái không bao gi có thật 
Không có thật ở bất cứ chốn nào &
Không có thật ở bất cứ nơi  đâu ? 
Ai áp giải nhân dân phải đi tìm ra ma xó?
Đất nước nằm mơ trên quả địa cầu 
Đất nước khom lưng tìm mãi  thiên đường không có 
Một thiên đường toàn  ý cuội mạo lòng dân 

Hoa xấu hổ

Hoa kia đã phải thay người xấu hổ 
Kẻ gian manh mang mặt nạ thánh thần 
Hoa xấu hổ mọc ngay trong tờ hộ chiếu 
Ra nước ngoài thương người Việt tủi thân 

Sự trâng tráo đang làm vương làm tướng 
Xấu hổ ơi ! xấu hổ mọc nơi nào?
Kẻ ăn cắp lên truyền hình dạy người ta tự trọng 
Lê Chiêu Thống kêu  gào: phải yêu nước như tao...

Ai đang chọn quốc hoa giữa thời quốc nhục 
Đất nước ơi xin thẹn với Tiên Rồng 
Trong băng hoại hoa giữ mình nhân cách 
Giữa lòng người hoa xấu hổ còn không? 


Sài Gòn 08-5-2013 


                 ========

3/ CSVN: Nổ Chụp Hay Nổ Bùng
(05/08/2013 - vietbao.com/) 
Tác giả : Vi Anh

               

Nhơn thời gian kỷ niệm 30-4, báo New York Times, một nhựt báo lớn hàng đầu của Mỹ, ngày 24/4 có đi một bài phân tích và nhận định chế độ CSVN đang đứng trước cơn bất mãn chưa từng thấy của người dân Việt, và một nội bộ chia rẽ lớn trong đảng. Một triệu chứng chánh trị xã hội có thể đưa đến sự nổ bùng hay nổ chụp của chế độ cai trị. 

                           
Một, người dân quá bất mãn chế độ CSVN, mức độ bất mãn chưa từng thấy từ thời CS  gồm thâu được và thống trị cả nước Việt Nam. Cơn bất mãn đó như nối sốt de (chaudìere) áp suất tăng, sôi lên ùn ụt vì Đảng Nhà Nước CSVN  thất bại kinh tế, mất chánh nghĩa cầm quyền sau khi chủ nghĩa CS thất bại, CSVN chuyển sang kinh tế thị trường để tự cứu, bây giờ lại thất bại một lẫn nữa. Và thay vì tìm cách giải quyết ôn hoà, CS Hà nội chỉ theo lối mòn cũ giải quyết bất mãn của người dân theo tương quan địch và ta một mất mộn còn - bằng cách trấn áp thô bạo và bá đạo như dùng xã hội đen đánh đập dân ngoài đời như khi người dân tổ chức chạy marathon vì nhân quyền ở các thành phố Ha nội, Saigon, Nha trang, hay cho đầu gấu đáng sinh viên Nguyễn phương Uyên trong nhà tù ở Long An.

Thêm vào đó trên phương diện xã hội, nạn tham nhũng, hối mại quyền thế của cán bộ đảng viên đã thành quốc nạn. Hố sâu ngăn cách giàu nghèo trong xã hội VN trầm trọng. Nạn trưng thu đất đai của người dân ở thành thị của nông thôn, trả rẻ mạc như cướp giựt để lấy đầu cơ bán mắc hay làm vốn liên doanh với tài phiệt ngoại bang làm người dân trở thành “dân oan” mất quê hương trên quê hương của mình, mất mồ mả tổ tiên vào tay cán bộ, đảng viên CS cấu kết với tài phiệt ngoại quốc. 

Tôn giáo cũng không tránh khỏi, thành “dân oan tôn giáo”. Tự do tôn giáo bị CS đè bẹp, đến đổi Ủy Hội Tự do Tôn Giáo Quốc tế của Mỹ năm nào cũng đòi Bộ Ngoại Giao Mỹ đưa CSVN vào CPC. Tự do báo chí, tự do Internet, CS siết chặt đến đồi tổ chức Phóng viên Không Biên giới lên án CSVN là sát thủ Internet và 1 trong 10 nước có nền báo chí tồi tệ nhứt thế giới. 

Dân chúng phẩn nộ, đấu tranh liên tuc, dưới mọi hình thức. Vô kế khả thi, Đảng Nhà Nước CSVN chỉ còn có cách giải quyết theo thói quen biến thành bản chất thứ hai, là trấn áp. Bạo lực kêu gọi bạo lực, sức ép càng nhiều sức bật càng cao, biến nỗi bất mãn của người dân bùng lên sẵn sàng trở thành một nổ chụp hay nổ bùng không lung lay thì cũng sụp đổ chế độ. 

Hai, nội bộ Đảng CSVN phân hoá, chia rẽ trầm trọng. Bên ngoài xã hội việc cai trị của CS thì rối nùi, còn bên trong thì lộn xộn như nồi cháo heo. Suy bì, tị hiềm, kỳ thị địa phương tạo và đấu đá ngầm trong nội bộ Đảng, vốn là một xã hội bế tắc nên không tương nhượng, thoả hiệp như xã hội tự do, dân chủ. Nhà báo Thomas Fuller của New York Times cho biết Ông Nguyễn Phước Tương (bút danh và bí danh Tương Lai) vốn là cựu cố vấn của hai đời thủ tướng của CSVN, một người từng theo đảng CS gần suốt đời, năm nay đã 77 tuổi nói “không tin Đảng nữa”. Chẳng những không tin Đảng mà giáo sư Tương Lai còn đang liên tục cùng với nhiều ngươi dân “lên tiếng phản đối chính quyền mạnh mẽ” nữa. Ông nói  “Chế độ của chúng tôi là độc tài toàn trị,” “Tôi là người sống trong lòng chế độ – tôi biết tất cả những khiếm khuyết, những sai lầm sự suy thoái của nó.”"Trong vòng 21 năm sống ở đất nước này tôi chưa bao giờ thấy sự bất mãn với chế độ của trí thức và doanh nhân đến mức độ như hiện nay." Đảng CS, bên ngoài thì mất uy tín với dân, nội bộ  thì căng thẳng trong Đảng đến đổi Giáo sư Tương Lai phải nói “nếu như thế giới này chưa từng có Marx thì có lẽ sẽ tốt đẹp hơn.”

Một nhân vật ngoại quốc am tường về kinh tế chánh trị ở VN như Ô. Peter R. Ryder, giám đốc điều hành của Quỹ đầu tư Indochina Capital, Ông này cũng nói với nhà báo của New York Times Đảng Cộng sản Việt Nam đang đối mặt với sự giận dữ ngày càng tăng của người dân về sự trượt dốc của nền kinh tế và nội bộ Đảng đang bị chia rẽ. “Nếu chế độ này không được sửa đổi thì tự nó sẽ sụp đổ,” Ông không ngần ngại nói như thế. 

Còn Ông Carlyle A. Thayer từ Học viện Quốc phòng Úc, một trong những học giả nổi tiếng về Việt Nam sự vụ, cũng cho biết sự chỉ trích Đảng đã bùng nổ trên toàn xã hội VN. Đây là một thách thức lớn nhứt so với những thách thức, những khủng khoảng mà mà Đảng Cộng sản đã gặp phải suốt 38 năm CS gồm thâu được cả nước.

Còn về kinh tế của VN, thì tình hình đang bi quan sâu sắc. Kinh tế gia Lê Đăng Doanh cho nhà báo New York Times biết “Năm nào người ta cũng nghe hứa hẹn là thời gian tới mọi việc sẽ được cải thiện nhưng họ không thấy gì cả.” Ông  nêu đích danh Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là trung tâm của cơn bão chính trị hiện nay.

Và người dân Việt trong ngoài nước ai cũng biết tập đoàn quốc doanh do TT Dũng bày đặt ra, lổ lã nặng nề. Nợ ngoại quốc như chúa chổm, ngân sách quốc gia rót vào như đổ tiền vào nhà trống. Có người nói đó là chỗ rửa tiền công thành tiền túi riêng của các cán bộ đảng viên có chức có quyền.

Ba và sau cùng, bài báo này của Thomas Fuller của New York Times nặng về vấn đề quốc nội VN nên không nói đến một vấn đề đối ngoại, vấn đề Biển Đông và các đảo Hoàng sa và Trường sa của VN bị TC xâm chiếm. Đó là một vấn đề làm cho người dân Việt không những bất mãn đối với CS, mà còn coi CS Hà nội như những người tự thực dân áp bức, bóc lột đồng bào mà còn nhu nhược như thông đồng với đồng chí TC để bám quyền thống trị người dân Việt. Điều đó là xúc tác làm cho nỗi bất mãn của người dân trở thành mối căm hờn đối với chế độ, ngòi nổ cho một cuộc bổ bùng hay nổ chụp có thế xảy ra./.
     (Vi Anh)
                                 ===================

4/ Nhân quyền Việt Nam: Đã xấu giờ còn xấu hơn!

MS Nguyễn Trung Tôn  (Danlambao) - Nhà nước cộng sản đã ứng cử vào ủy viên Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc. Sẽ được xem xét tư cách và bầu cử vào tháng 6 này. 

Góp phần tô điểm, che đậy bớt những vết nhơ cho tình trạng nhân quyền tại Việt Nam, vào ngày 5-5-2013 vừa qua, một số công dân tiêu biểu của đất nước, đã tích cực góp phần giúp các lãnh đạo đảng cộng sản, phổ biến bản Tuyên Ngôn Quốc tế Nhân Quyền, thông qua buổi dã ngoại nhân quyền để phổ biến và trao đổi về quyền con người. Việc làm này sẽ góp phần vô cùng quan trọng cho bộ mặt của nhà nước cộng sản trước quốc tế về những hoạt động nhân quyền tích cực mang tính tình nguyện của cộng đồng.

Những công dân tiêu biểu này thực sự đáng được tuyên dương vì những việc làm đầy ý nghĩa nhân văn. Nếu như những hoạt động này được nhà nước Việt Nam đưa ra làm bằng chứng chứng minh cho việc thực thi quyền con người ở Việt Nam, thì chắc chắn sẽ góp phần không nhỏ cho việc Việt Nam có thêm cơ hội trúng cử một chân vào Hội đồng nhân quyền sắp tới. Nhưng thật đáng buồn vì họ đã không biết tận dụng cơ hội hiếm có này để thể hiện hình ảnh nhân quyền của mình với quốc tế khi mà lực lượng An ninh, Công an và Đoàn thanh niên cs HCM “tích cực” tham gia phá rối buổi dã ngoại ở cả 3 địa điểm Hà Nội, Nha Trang, Sài Gòn, bắt bớ đánh đập một số người tham gia để thẩm vấn và thu giữ tài sản cá nhân; xé nhỏ những bản Tuyên ngôn nhân quyền mà các công dân mang theo. Hành động này lại như một cú đấm vào mặt các lãnh đạo của đảng cộng sản, bôi bẩn hình ảnh nhận quyền Việt Nam, trước cộng đồng Quốc tế, vốn dĩ đã xấu nay còn xấu thêm. 

Theo tôi thì, nhà nước Việt Nam và đảng cộng sản nên điều tra xem kẻ nào đã ra lệnh đàn áp những công dân xuất sắc tham gia buổi dã ngoại nhân quyền, ngày 5-5 vừa qua và đưa chúng ra truy tố trước tòa, để thể hiện thái độ nghiêm túc của mình trong tư cách một ứng cử viên của Hội đồng nhân quyền. Nếu không làm được việc này thì nên tự rút đơn ứng cử để khỏi bị nhục nhã xấu hổ. 

Kính chúc những công dân xuất sắc Việt Nam sớm bình phục và giữ vững tinh thần! Các bạn xứng đáng để nhiều người học tập, noi gương trong cuộc sống. 

Thanh Hóa ngày 7-5-2013 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét