Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Việt gian Bạc ác & xuẩn động

 

1/ Việt gian Bạc ác & xuẩn động (*)

  (*) Julian Ngoc Tran  -  Austin , Texas

 
 
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến (Danlambao) - Đối nghịch với Nhân dân, khác nào con thuyền, ngược dòng trong bão tố. Đợi đến khi: “Lật thuyền, mới biết sức Dân như nước” thì mọi chuyện đã trở nên quá muộn mằn. - Nguyễn Tiến Dân

Bữa rồi, Giáo Sư Ngô Vĩnh Long có than phiền (đôi chút) về ông Nguyễn Phú Trọng:

“Tôi nghĩ rằng người ta cũng không nên khinh rẻ dân chúng. Khi mà dân chúng, người cử tri hỏi những câu hỏi đàng hoàng, thì người ta cũng nên trả lời một cách đàng hoàng mà không nên thái quá.”

Tưởng gì chớ nói năng không được “đàng hoàng” hay “bạ đâu nói đó” (vốn) là đặc tính chung của giới lãnh đạo Hà Nội, chớ không phải chỉ mình ông Tổng Bí Thư. Về vụ này, Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn cũng đã đưa ra một nhận xét tuy khái quát nhưng hoàn toàn chính xác:

“Họ không nói được cái gì cụ thể, mà chỉ xoay quanh các khẩu hiệu quen thuộc, kiểu như ‘dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh…’ những bài nói chuyện của lãnh đạo VN rất khó gần với người dân do ngôn ngữ cứng đơ và kém thân thiện, và cách họ triển khai bài nói chuyện quá xa rời công chúng.” 

Nói nào ngay thì giới lãnh đạo có không muốn “xa rời công chúng” e cũng không được, bởi thiên hạ đâu có ai thích “gần” với họ. Dân ngán mấy chả thấy mụ nội luôn. Nhà văn Phạm Đình Trọng xem đây là “Nỗi Ngán Ngẩm Thường Ngày” của riêng ông:

“Là nhà lãnh đạo cấp cao đương chức nên ông thường xuất hiện trên truyền hình trong các chương trình thời sự. Vì thế, hầu như ngày nào tôi cũng phải thấy ông! Đang chăm chú theo dõi thông tin về những sự việc dồn dập của cuộc sống sôi động, thấy ông xuất hiện, tôi ngán ngẩm quá phải nhìn đi chỗ khác hoặc bấm remote chuyển sang kênh thể thao, giải trí nước ngoài.”

Chỉ sau vài tuần sống ở Việt Nam, một nhà văn khác – Hoàng Mai Đạt – cũng đã cảm thấy (“ngán ngẩm”) y như vậy:

“Như tránh người ăn mày, tôi cũng dần dần làm ngơ tin tức trên đài truyền hình. Trong vài ngày đầu tiên ở Việt Nam, tôi ngạc nhiên khi thấy mọi người vội tắt máy truyền hình đúng giờ có tin tức… nhiều người ở đây thản nhiên rời máy truyền hình, để làm những công việc khác trong giờ tin tức buổi chiều. Họ có thể ăn uống, vào nhà vệ sinh, ra ngoài hiên hút thuốc lá, hoặc ngồi chơi với chó.”

Nói tóm lại (và nói cách khác) thì các đồng chí lãnh đạo muốn nói gì, và nói sao, cũng được. Ăn cũng thế. Miệng người sang có gang có thép mà. Ăn bi nhiêu thì ăn. Cứ ăn tất tần tật. "Ăn của dân không từ một cái gì" mà có ai (dám) ho he hay hó hé gì đâu. 

Người dân chỉ phiền hà về những việc làm vô cùng bạc ác, rất thất nhân tâm (và cũng rất ngu xuẩn) của qúi vị thôi. Xin đơn cử vài thí dụ.

Trong cuốn Đèn Cù II, vừa xuất bản, Trần Đĩnh kể lại chuyện sau:

“Vấn có bạn là Bác sĩ Mai Thế Trạch, con bà Lợi Quyền tư sản lớn từng lẫy lừng chuyên quyên góp rất nhiều vàng cùng nhà cửa trong Tuần lễ Vàng. Còn lại một ngôi nhà, sau được Ban tuyên huấn trung ương đến hỏi. Chê đắt. Đùng một hôm, xe tuyên huấn chở mấy bao tải tiền đến mua, đắt cũng được. Ba ngày sau đổi tiền. Tố Hữu, nguyên trưởng ban tuyên huấn, đã hạ thời cơ tuyệt hảo chấm dứt cơ nghiệp đại gia tư sản Lợi Quyền có tiếng ở Hà Nội. Bằng giấy lộn.” 

Còn trong cuốn Hậu Chuyện Kể Năm 2000, sắp xuất bản, lại có câu chuyện khác:

“Hơn mười năm sau, khi cháu Bùi Quang Dũng học đại học Hàng Hải, nhà trường có chủ trương tất cả sinh viên đều làm hộ chiếu. Tôi biết điều gì sẽ đến với cháu, nhưng chẳng lẽ bảo con đừng khai, đừng nộp hồ sơ lên công an. Quả nhiên hồ sơ cháu được Công An Phường ghi: “Bố đi tù 5 năm về tội phản tuyên truyền.”... Tôi cơ hồ tuyệt vọng. Hoàn toàn không nghĩ là con mình được vào đại học, bởi con em nông dân lao động không vào hợp tác xã cũng không được học đại học huống hồ con một tên phản động! (Bùi Ngọc Tấn. Hậu Chuyện Kể Năm 2000. Tiếng Quê Hương. Fallchurch, Virginia, 2014).

Bùi Ngọc Tấn đã về cõi vĩnh hằng. Cái mô hình kinh tế hợp tác xã cũng không còn nữa. Chuyện cũ (thôi) nhắm mắt cho qua luôn đi nhưng những câu chuyện tiếp nối (vẫn còn nguyên tính cách thời sự) thì thiệt là... không biết phải nhét vào đâu đây, cho nó đỡ kỳ. Coi:

Ngày 15 tháng 5 năm 2014, trên trang F.B của nhà văn Nguyễn Tường Thụy, người ta đọc được những dòng chữ sau của tác giả Dương Thị Tân:

“Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Tôi nhấc máy, đầu dây bên kia một giọng nói nghẹn ngào: ‘Chị ơi, mẹ con em khổ quá.’ Định thần mãi tôi mới nhận ra giọng của cô Dinh, vợ thầy Đinh Đăng Định. Nhắc cô bình tĩnh, nói từ từ thì tôi mới nghe được. 

Cô kể rằng con cô, cháu Đinh Phương Thảo đang dọn nhà trong mưa mà không biết phải đi đâu vì trong hơn một tháng qua đã phải đi thuê nhà ba lần, nhưng chỉ ở được ít ngày thì lại phải dọn đi vì bị chủ nhà đuổi...

Sau đó tôi gọi cho cháu Thảo. Cháu kể: ‘Con vừa mang món đồ cuối cùng lên gác thì cô chủ nhà đến nói: xin lỗi con có phải là Đinh Phương Thảo không, nếu là Đinh Phương Thảo thì cô chủ không cho con thuê được đâu. Vì lúc nãy có người gọi điện cho cô chủ yêu cầu cô ấy hoặc là không cho người có tên Đinh Phương Thảo thuê nhà, hoặc là tất cả những khách đang thuê phải dọn đi hết. 

Vì vậy, cô ấy chỉ còn cách năn nỉ xin con hãy chuyển đi nơi khác giùm mà thôi. Con nói tối rồi, mà trời lại đang mưa, cô hãy cho con ở tạm qua đêm, sáng mai con tính. Cô chủ đồng ý nhưng ít phút sau cô lại lên nói con phải đi ngay trong đêm, không được ở lại đâu. Nếu không đêm nay người ta sẽ đến khám xét nhà trọ. ‘Kể đến đây, cháu khóc: ‘Cô ơi, con biết đi đâu bây giờ..." 

Đám tang nhà giáo Đinh Đăng Định. Ảnh: boxitvn

Không ai, kể cả nhà văn Bùi Ngọc Tấn, biết nguyên do ông phải vào tù nhưng mọi người Việt Nam đều biết tại sao nhà giáo Đinh Đăng Định bị bắt giam: Ông công khai và cương quyết chống lại “chủ trương nhất quán của Đảng” về việc khai thác bauxite tại Tây Nguyên.

Chủ trương lớn này gây lỗ lã và tác hại ra sao (đến nay) mọi người đều đã rõ: càng làm càng rõ! Nhà giáo Đinh Đăng Định cũng đã từ trần. Thân nhân của người quá cố không hề nhận được một lời tạ lỗi (đã đành) mà còn bị tiếp tục săn đuổi, và áp bức cho đến nỗi không còn chỗ dung thân! 

Tại sao qúi vị lãnh đạo lại “quyết tâm” đến thế? Và ác tâm như thế để làm gì? What’s the point? Sao không dành sự “quyết tâm” tương tự cho hàng trăm thứ tệ đoan đầy rẫy khắp xã hội, hay cho việc việc bảo vệ lãnh thổ và lãnh hải đang bị ngoại bang uy hiếp?

Đinh Phương Thảo. Ảnh: http://cachmanghoalai

- Ngày 12 tháng 10 năm 2014, phóng viên Hoà Ái (RFA) phỏng vấn một thành viên Mạng Lưới Blogger Việt Nam, về việc nhân vật này vừa bị bạo hành. Sau đây là câu trả lời của nạn nhân, cô Nguyễn Hoàng Vi:

“Việc xảy ra vào khoảng 3:30 giờ chiều hôm qua lúc đi bộ ra ngoài. Khi đi thì thấy có nhiều người an ninh mặc thường phục đi theo. Bắt đầu khi đi về nhà thì có 3 phụ nữ đi trên 2 xe máy, tông vào em trong khi xung quanh có rất nhiều dân phòng lẫn an ninh mặc đồ bình thường. 

Em nghĩ là họ đang muốn kiếm chuyện cho nên khi bị họ tông như vậy thì em chỉ né qua một bên, nhảy lên lề chứ không có động thái nào nói lại họ hay gây hấn gì với họ hết. Nhưng 3 người phụ nữ này vẫn đuổi theo em. Họ chạy lên trước em và quay đầu xe lại để tiếp tục tông vào người em. 

Lúc đó em quay lại phía sau, thấy có nhiều thanh niên mặc thường phục lẫn dân phòng và có nhiều phụ nữ rất đông. Em cố chạy về nhà nhưng không kịp. Họ từ tứ phía vây lại, đánh em rất nhanh, rất dã man. Người phụ nữ tông xe vào em thì dàn cảnh hô lên là em giựt chồng này kia.”

Ảnh: Dân Làm Báo

Tôi nghe xong mà mặt cứ đỏ mãi vì xấu hổ. Không hiểu kể từ lúc chở cả xe tiền đi mua nhà của một vị ân nhân cách mạng (rồi ba ngày sau có lệnh đổi tiền) đến màn “dàn cảnh” đánh ghen (tuần qua) thì cái chủ trương (gian xảo, đểu cáng, bẩn thỉu, đê tiện) nhất quán và xuyên suốt của Đảng đã đã kéo dài được bao năm rồi? 

Liệu cái phương cách “trị an” (đốn mạt, bạc ác, ngu xuẩn và ti tiện) như vậy thêm được bao lâu nữa? Và sau khi vở kịch cách mạng hạ màn thì các đồng chí lãnh đạo sẽ trốn vào cái xó nào?

Tôi không có ý dọa ai mà chỉ muốn bầy tỏ nỗi lo âu (trong tương lai gần) khi chính qúi vị – cũng như thân nhân – đều biến thành đích nhắm cho sự oán hận, và phẫn uất đã chất chứa trong lòng người từ hơn nửa thế kỷ qua! Dân Việt vốn bao dung, nhân ái, và độ lượng nhưng nếu qúi vị vẫn tiếp tục những hành vi bạc ác và gian ác (cho đến ngày tàn) thì chung cuộc e rất khó lường!

Xin ngưng ném mắm thối, ném phân, đổ nước tiểu vào nhà người dân hay nhất định dồn họ đến bước đường cùng để (mai hậu) những chuyện tương tự sẽ không xẩy ra cho chính gia đình và con cái của qúi vị! 

                         =======================

 

2/ Quân đội - công an theo Tàu bảo vệ đảng 

 

 
 
Phạm Trần (Danlambao) - Những ngày cuối năm 2014 ở Việt Nam chỉ thấy lan tràn những lời Lãnh đạo nhắc Quân đội và Công an phải tuyệt đối trung thành và chịu lãnh đạo toàn diện của đảng để chống “diễn biến hòa bình”, chống phá “các thế lực thù địch”, chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” và ngăn chặn việc “hình thành tổ chức chính trị đối lập trong nước.”

Nhưng cũng có biến chứng lạ dòng chói tai đã hết lời ca tụng sự giúp đỡ của Trung Cộng mà không dám nói đến tội ác của Bắc Kinh đã gây ra cho nhân dân Việt Nam trong 2 cuộc chiến ở biên giới phía Bắc (1979 – 1989) và Tây Nam (1978) vào dịp kỷ niệm 70 năm thành lập Quân đội.

Mở đầu cho lệnh “mọi quyền lãnh đạo quân đội luôn thuộc về Đảng” và “chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam là tổ chức duy nhất lãnh đạo Quân đội Nhân dân Việt Nam. Sự lãnh đạo quân đội không thể phân chia cho bất kỳ một cá nhân nào, một lực lượng chính trị nào khác” đến từ Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng ngày 18/12/2014.

Nhưng tại sao ông Trọng lại phải nói ra điều bất thường này vào lúc đảng chuẩn bị Đại hội các cấp Đảng bộ tiến tới Đại hội đảng khóa XII vào đầu năm 2016?

Lý do vì từ 2 năm nay, nhiều thành phần đảng viên, kể cả những lão thành cách mạng, trí thức và cựu Sĩ quan đã gửi Thư và Kiến nghị chỉ trích Lãnh đạo tiếp tục lấy Chủ nghĩa Mác-Lênin lạc hậu làm nền tảng xây dựng đất nước. 

Nhóm 61 Trí thức (trong thư ngày 28 tháng 07 năm 2014), đứng đầu bởi Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, vào Đảng năm 1939, nguyên Ủy viên dự khuyết Ban chấp hành trung ương Đảng khóa III, nguyên Đại sứ Đặc mệnh toàn quyền Việt Nam tại Trung Quốc, và 20 Sĩ quan (trong Kiến nghị ngày 02 tháng 09 năm 2014), do Trung tướng Lê Hữu Đức, nguyên Cục trưởng Cục Tác chiến Bộ Tổng Tham Mưu cầm đầu đã lên án việc Đảng sử dụng Lực lượng võ trang mà Quân đội và Công an là nồng cốt để đàn áp nhân dân đòi công bằng, dân chủ, tự do, chống chủ trương chiếm biển đảo Việt Nam của Trung Cộng nhưng đảng lại lơ là nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc trước “mưu đồ biến Việt Nam thành “chư hầu kiểu mới” của Bắc Kinh.

Nhóm 61 Trí thức kêu gọi: "Với trách nhiệm và vị thế của mình, ĐCSVN tự giác và chủ động thay đổi Cương lĩnh, từ bỏ đường lối sai lầm về xây dựng chủ nghĩa xã hội, chuyển hẳn sang đường lối dân tộc và dân chủ, trọng tâm là chuyển đổi thể chế chính trị từ toàn trị sang dân chủ một cách kiên quyết nhưng ôn hòa.

Trong khi đó 20 cựu Sĩ quan đòi hỏi: “Là người chủ và người bảo vệ đất nước, Nhân dân và lực lượng vũ trang phải được biết chính xác hoàn cảnh thực tế của Quốc gia. Vì vậy, Nhà nước phải báo cáo rõ ràng với Nhân dân về thực trạng quan hệ Việt-Trung và về những ký kết liên quan đến lãnh thổ trên biên giới, biển đảo và các hợp đồng kinh tế ảnh hưởng lớn đến an ninh và chủ quyền của Quốc gia.

Phản ứng gay gắt

Trước đòi hỏi bất ngờ và quyết liệt của nhiều thành phần có úy tín trong đảng và quân đội, Ban Tuyên giáo Trung ương và Cục chính trị Quân đội đã phối hợp tung ra nhiều bài viết phản bác để bảo vệ quan điểm đảng phải tiếp tục lãnh đạo toàn diện quân đội, công an và toàn xã hội.

Một trong số lập luận gay gắt nhất đã phản ảnh trong bài viết "Cảnh giác với những quan điểm sai trái lợi dụng “Dân chủ, nhân quyền” chống phá cương lĩnh, đường lối lãnh đạo của Đảng" của Tác giả Đại tá, PGS, TS KHQS Trần Nam Chuân, ngày 11/12/2014 trên báo điện tử đảng CSVN.

Ông Chuân viết: “Thời gian gần đây, các thế lực thù địch đã và đang tăng cường chống phá cách mạng nước ta bằng nhiều thủ đoạn tinh vi và quyết liệt. Cùng với các hoạt động phá hoại vào nền tảng tư tưởng, Cương lĩnh, đường lối của Đảng, Hiến pháp, pháp luật của Nhà nước Việt Nam, trên các phương diện khác, chúng đặc biệt chú trọng lợi dụng các trang mạng xã hội để tiến công ta.” 

Tác giả không nêu đích danh nhóm nào nhưng viết tiếp rằng: "Dưới những chiêu bài "dân chủ, nhân quyền”, một số người tự xưng mình là những người có "sứ mệnh", một số người tự xưng là “trung thành “ với đảng, đấu tranh cho “dân chủ, nhân quyền” Việt Nam. Vậy thực chất quan điểm chính trị của họ là gì? Họ thường xuyên đăng tải những thông tin sai trái, thù địch, bịa đặt lợi dụng vấn đề "dân chủ, nhân quyền" nhằm nói xấu chế độ, chống phá nền tảng tư tưởng, Cương lĩnh, đường lối của Đảng, Pháp luật của Nhà nước ở Việt Nam. 

Âm mưu và sự chống phá Đảng Cộng sản Việt Nam, chống phá Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam của các thế lực thù địch thông qua chiến lược “diễn biến hòa bình” (DBHB) suy cho cùng hòng làm cho tình hình chính trị ở Việt Nam mất ổn định.” 

Để hậu thuẫn cho những cáo buộc không cần bằng chứng của mình, ông Trần Nam Chuân không ngần ngại vẽ ra nhiều âm mưu xấu để “phun nọc độc” vào đội ngũ những người đối lập với Đảng: “Chúng tác động vào nhận thức, tư tưởng, tình cảm của một bộ phận nhân dân, với nhiều chiêu bài, như “hỗ trợ kinh phí để thực hiện việc khiếu kiện”; “hỗ trợ nhân đạo kèm theo những điều kiện bắt buộc như tham gia hội, nhóm, tham gia tọa đàm, hội thảo...”; “kích động những người bất mãn với xã hội viết bài xuyên tạc, bôi nhọ cán bộ, công kích cấp ủy, chính quyền địa phương với mức trả thù lao rất cao.”

Nhưng ông này không ngừng ở đây mà còn tìm cách che đậy biến chứng “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” đang lan rộng trong một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên đã mất niềm tin vào đảng. 

Ông Chuân cho biết: “Ngoài ra, các thế lực thù địch lợi dụng việc nhận thức hạn chế của một bộ phận nhân dân, kích động, gây bức xúc, hoặc lợi dụng sự bức xúc trong đời sống của một bộ phận cán bộ, đảng viên; dùng các thủ đoạn tác động vào lợi ích trước mắt để mua chuộc lòng tham của con người, hòng đạt tới mục tiêu gây ra sự bất ổn về chính trị, gây sự hoài nghi về vị trí, vai trò, khả năng lãnh đạo xã hội của Đảng Cộng sản Việt Nam, từng bước hạ thấp vai trò của Đảng, phủ nhận lịch sử; tiến đến xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản đối với xã hội, từ đó làm thay đổi chế độ chính trị, nhằm tạo ra cơ hội chính trị và lợi ích cho chính bản thân họ mà không hề mang lại lợi ích gì dù là nhỏ nhất cho tuyệt đại bộ phận các tầng lớp nhân dân trong xã hội.” 

Nhưng liệu những lời hù họa này có che dấu được nỗi lo ngại đảng đang gặp khó khăn vì chính ông Chuân đã cảnh giác: “Các thế lực thù địch cấu kết với bọn phản động trong nước và nước ngoài tăng cường các hoạt động chống phá nước ta bằng chiến lược “DBHB” (diễn biến hòa bình) với những thủ đoạn, hình thức mới hết sức thâm độc, nguy hiểm.”

Tư tưởng lung lay

Nhưng “diễn biến hòa bình” không phải là chứng bệnh nhập cảng như các dư luận viên của đảng vẫn rêu rao mà nó là căn bệnh phát ra từ trong nội bộ đảng, ngay trong hàng ngũ cán bộ, đảng viên, quân đội và công an.

Bởi vì Tổng cục Chính trị quân đội đã chỉ đạo tăng cường công tác tư tưởng trong toàn quân vào dịp kỷ niệm 70 năm ngày thành lập Quân đội nhân dân 22/12.

Một bài viết trên báo Quân đội Nhân dân ngày 16/12/2014 của Trung tướng Mai Quang Phấn, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó chủ nhiệm Tổng cục Chính trị cho biết: "Trong những năm tới, bên cạnh thuận lợi là cơ bản, tình hình thế giới và khu vực có những diễn biến phức tạp, khó lường, tác động đen xen ảnh hưởng đến tình hình tư tưởng và công tác tư tưởng trong quân đội. Tình hình trên đặt ra nhiều vấn đề mới, yêu cầu ngày càng cao, đòi hỏi phải tiếp tục đổi mới, nâng cao chất lượng CTĐ, CTCT (công tác Đảng, công tác chính trị) nói chung, công tác tư tưởng nói riêng.”

Ông Phấn đã lưu ý các đơn vị Quân đội rằng: “Công tác tư tưởng phải luôn giữ vững định hướng chính trị, kiên định Chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh, quan điểm, đường lối của Đảng; chủ động, nhạy bén, bám sát đặc điểm tình hình nhiệm vụ, diễn biến tư tưởng của bộ đội… Tăng cường giáo dục Chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng, tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, quan điểm, đường lối của Đảng, chính sách và pháp luật của Nhà nước. Giáo dục tình hình, nhiệm vụ cách mạng, nhiệm vụ QS, QP, nhiệm vụ của quân đội, của đơn vị; giáo dục làm rõ bản chất, âm mưu, thủ đoạn của các thế lực thù địch chống phá cách mạng Việt Nam.”

Đây chính là lý do tại sao Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đòi đảng phải là lực lượng duy nhất và độc quyền lãnh đạo để bảo vệ chế độ tiếp tục theo Chủ nghĩa Cộng sản.

Nhưng liệu người lính Việt Nam có còn là những con cừu ngây thơ trước tình hình có vẻ như Quân đội cũng đang rạn nứt?

Tướng Phấn đã hé lộ vết nẻ này khi chỉ đạo phải theo dõi tư tưởng từng người lính. Ông nói: “Các cơ quan, đơn vị quán triệt và thực hiện tốt nội dung, yêu cầu các khâu, các bước của công tác quản lý tư tưởng ở đơn vị cơ sở, bảo đảm nắm chắc tình hình, diễn biến tư tưởng của bộ đội… toàn quân đẩy mạnh đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” trên lĩnh vực tư tưởng-văn hóa, chủ động, tích cực phòng, chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”.

Ông còn ra lệnh cho các đơn vị phải: “Đẩy mạnh đấu tranh tư tưởng-lý luận, phê phán những quan điểm, tư tưởng sai trái, luận điệu xuyên tạc của các thế lực thù địch và các phần tử phản động, cơ hội chính trị, góp phần bảo vệ và phát triển Chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, quan điểm của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước. Tích cực, chủ động phòng ngừa, khắc phục, kiên quyết đấu tranh với những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong quân đội, lấy phòng ngừa, tự bảo vệ là chính…. Kiên quyết đấu tranh làm thất bại âm mưu, hoạt động của các thế lực thù địch nhằm thực hiện “phi chính trị hóa” quân đội, chia rẽ Đảng, Nhà nước với quân đội và nhân dân; kịp thời phát hiện, ngăn chặn các biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống...”

Ghi công Trung cộng

Nhưng tại sao lãnh đạo Đảng và Quân đội lại có những hành động làm nhụt chí chiến đấu của bộ đội khi không dám có hành động tích cực chống lại kế hoạch chiếm đóng biển đảo Việt Nam của Trung Cộng ở Biển Đông?

Lập luận của Lãnh đạo là sử dụng các biện pháp hòa bình để đấu tranh với Trung Cộng, nhưng Bắc Kinh đã hành động để chiếm chủ quyền biển đảo ở Hoàng Sa và Trường Sa.

Lập trường “vừa hợp tác, vừa đấu tranh” với Bắc Kinh của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã được Trung Cộng đáp trả bằng hành động mở rộng các bãi đá và đảo chiếm của Việt Nam ở Trường Sa thành các căn cứ quân sự kiên cố, bến cảng và sân bay để chiếm tài nguyên và đe dọa an ninh trực tiếp với Việt Nam.

Càng ngạc nhiên hơn, vào đúng ngày kỷ niệm 70 năm của Quân đội 22/12/2014, báo Quân đội Nhân dân đã đăng bài viết “Dấu ấn sâu đậm của tình hữu nghị Việt – Trung” của Lê Nguyên An để ghi công giúp đỡ của Trung Cộng trong hai cuộc chiến chống Pháp và chống Mỹ.

Tác giả Lê Nguyên An mở đầu bài viết như thế này: “Trong sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc, dưới sự lãnh đạo của Đảng và Chủ tịch Hồ Chí Minh, Quân đội nhân dân (QĐND) Việt Nam đã phát triển từ không đến có, từ nhỏ đến lớn, từng bước đánh bại kẻ thù xâm lược có sức mạnh hơn mình gấp nhiều lần, viết nên truyền thống “Quyết chiến, quyết thắng”, trở thành Quân đội anh hùng của dân tộc Việt Nam anh hùng. Có nhiều nhân tố góp phần vào sự lớn mạnh và trưởng thành của QĐND Việt Nam, trong đó sự ủng hộ, giúp đỡ từ Chính phủ, Quân đội và nhân dân Trung Quốc là một dấu ấn quan trọng.”

Viết về vai trò của Trung Cộng trong trận Điện Biên Phủ, Tác giả kể: "Trong Chiến dịch Điện Biên Phủ, với tinh thần và ý chí quyết chiến quyết thắng, sau 56 ngày đêm “khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt”, quân-dân Việt Nam đã giành thắng lợi vang dội. Góp phần vào thắng lợi to lớn đó, nhân dân Việt Nam đã nhận được sự giúp đỡ quý báu của Trung Quốc. Trung Quốc đã chi viện cho chiến dịch 3.600 viên đạn pháo 105mm, là số đạn đi theo 24 khẩu pháo viện trợ đưa về Việt Nam từ cuối năm 1953, chiếm 18% tổng số đạn pháo sử dụng trong chiến dịch. Trong những ngày cuối chiến dịch, Trung Quốc còn giúp thêm một tiểu đoàn ĐKZ 75mm và 12 dàn hỏa tiễn (cachiusa) 6 nòng. Đây là hỏa lực mạnh nhất mà Việt Nam có được lúc bấy giờ và kịp thời tham gia đợt tổng công kích cuối cùng diễn ra chiều 6-5-1954, phát huy tác dụng rất lớn cho trận đánh quyết định ở Điện Biên Phủ.

Ngoài ra, Trung Quốc còn cử đoàn cố vấn quân sự và chính trị sang Việt Nam. Để giữ bí mật, đoàn cố vấn quân sự lấy tên là Đoàn công tác Hoa Nam gồm 79 người do đồng chí Vi Quốc Thanh làm trưởng đoàn. Đây là lần đầu tiên Đảng Cộng sản Trung Quốc cử một đoàn cố vấn quân sự ra nước ngoài. Ngoài đoàn cố vấn quân sự, Trung Quốc còn cử đồng chí Trần Canh (nguyên Phó tư lệnh cánh quân Tây Nam, Tư lệnh Quân khu Vân Nam) cùng một số cán bộ quân sự, trực tiếp làm cố vấn trong một số chiến dịch của QĐND Việt Nam.”

Vậy trong cuộc chiến tranh xâm lăng miền Nam Việt Nam thì Trung Cộng đã giúp bộ đội những gì? Lê Nguyên An kể tiếp: “Bước sang cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước, từ cuối năm 1954, đầu năm 1955, ngay khi miền Bắc vừa được giải phóng, nhân dân Việt Nam gặp khó khăn về mọi mặt, Tổng hội Cứu tế Trung Quốc đã kịp thời gửi 10.000 tấn gạo, 5 triệu thước vải cho nhân dân Việt Nam. Đó là nguồn động viên và trực tiếp góp phần giúp nhân dân miền Bắc vượt qua những ngày đầu khó khăn sau giải phóng.

Cùng với sự giúp đỡ về lương thực, phát huy tình đoàn kết trong cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, Trung Quốc đã nhận đào tạo ngắn hạn và dài hạn hàng nghìn học viên Việt Nam tại các cơ sở đào tạo của Trung Quốc. QĐND Việt Nam còn nhận được một khối lượng vũ khí, đạn dược, trang thiết bị kỹ thuật và hậu cần tương đối lớn từ Trung Quốc. Nguồn vũ khí, trang thiết bị chiến tranh đó đã được khẩn trương bổ sung, trang bị cho các đơn vị trong lực lượng vũ trang, góp phần phục vụ trực tiếp công tác huấn luyện và nâng cao sức mạnh sẵn sàng chiến đấu của QĐND Việt Nam.”

Tuy không nói gì đến số 320,000 quân lính Trung Cộng và cố vấn đã tham chiến ở Việt Nam giúp miền Bắc xâm lược Việt Nam Cộng hòa từ 1960 đến 1975, nhưng Lê Nguyên An đã kết luận: “Sự ủng hộ, giúp đỡ của Quân Giải phóng nhân dân Trung Quốc đối với QĐND Việt Nam đến nay vẫn là dấu ấm sâu đậm của tình hữu nghị Việt-Trung. Đó cũng là tài sản quý giá cần được gìn giữ, phát huy trong giai đoạn cách mạng mới.”

Cũng ngạc nhiên không thấy có bài viết nào ghi ơn Nga và các nước thuộc khối Liên Xô cũ đã giúp Việt Nam Dân chủ Cộng hòa theo đuổi chiến tranh ở Nam Việt Nam, Lào và Cao Miên.

Như vậy, viết ra công lao của Trung Cộng nhưng lại cố tình tránh không dám nói đến những thảm họa cực kỳ dã man mà quân Trung Cộng đã gây ra cho nhân dân 6 tỉnh biên giới trong cuộc chiến kéo dài từ 1979 đến 1989, và số lượng vũ khí, đạn dược của Bắc Kinh dành cho quân Khmer đỏ trong chiến tranh chống Việt Nam và tàn sát hàng ngàn dân lành ở biên giới Tây Nam năm 1978 là hành động không có từ nào lên án nhẹ hơn là “khiếp nhược” của báo Quân đội Nhân dân trước tội ác không thể quên được của Bắc Kinh.

Như vậy thì Quân đội CSVN có còn là của dân, do dân và vì dân nữa không, hay đã theo lệnh đảng để nịnh hót Trung Cộng từ lời nói đến hành động?

Đối với lực lượng “Công an nhân dân” thì có khá hơn trong những ngày tháng cuối năm 2014?

Tuy không có những luận điệu gay gắt, cực kỳ bảo thủ nhưng Bộ trưởng Công an, Đại tướng Trần Đại Quang cũng đã công khai kế hoạch hợp tác chặt chẽ với Quân đội để bảo vệ quyền lãnh đạo của đảng và chủ nghĩa Mác-Lênin.

Trong bài viết ngày 19/12/2014 nhân kỷ niệm 70 năm Quân đội, Đại tướng Công an Trần Đại Quang nói: “Bước vào thời kỳ đổi mới, công nghiệp hóa, hiện đại hóa và hội nhập quốc tế của đất nước, quan hệ phối hợp, hiệp đồng chiến đấu giữa Công an nhân dân và Quân đội nhân dân trong thực hiện hai nhiệm vụ chiến lược xây dựng và bảo vệ Tổ quốc được nâng lên tầm cao mới dưới sự lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng.”

Tướng Quang còn chỉ thị Công an phải: “Kịp thời phát hiện, đấu tranh ngăn chặn mọi âm mưu, hoạt động phá hoại nội bộ, chia rẽ giữa Công an và Quân đội của các thế lực thù địch, phản động và các phần tử xấu.”

Thượng tướng Đặng Văn Hiếu, Ủy viên Trung ương (UVTW) Đảng, Phó Bí thư Đảng ủy CATW, Thứ trưởng Thường trực còn nói ngày 21/12/2014: "Nhiệm vụ công tác công an năm 2015, cần tập trung nắm chắc tình hình, chủ động phòng ngừa, đấu tranh làm thất bại mọi âm mưu, hoạt động chống phá của các thế lực thù địch, phản động và các loại tội phạm, không để xảy ra bạo loạn, khủng bố, hình thành tổ chức chính trị đối lập trong nước, không để bị động, bất ngờ trong mọi tình huống.”

Đưa ra quyến định như thế thì rõ ràng cả cái lực lượng Công an thường phô trương là bạn dân cũng không còn là của dân nữa. 

Như vậy là cả hai lực lượng bảo vệ an ninh nòng cốt của Quốc gia, Quân đội và Công an, đã vượt khỏi tầm tay của nhân dân để biến thành công cụ cho đảng độc tài sử dụng bảo vệ chế độ y hệt như bên Trung Cộng đang làm. -/-

(12/2014)
 
 
                                          ==============================
 

3/ Nguyễn Phú Trọng tạo phản? 

 

Nguyễn Ngọc Già (Danlambao) - Với phát ngôn đập chuột tránh vỡ bình, Nguyễn Phú Trọng, vốn từng là một giáo viên, lại tự phô bày sự man trá - một điều thật thô bỉ và tủi nhục cho bất cứ ai đang đứng trên bục giảng. Càng đáng tủi nhục cho ĐCSVN, bởi Nguyễn Phú Trọng lại mang danh giáo sư - tiến sĩ và nắm chức vụ Tổng bí thư. Tuy nhiên điều đáng nói hơn, ngay với những người mà Trọng gọi là đồng chí, ông ta hiện nguyên hình là một kẻ phản bội, bất nhân và bất nghĩa.

Đối với Nguyễn Bá Thanh

Nguyễn Phú Trọng là người đề xướng lập lại Ban Nội chính Trung ương và đề cử Nguyễn Bá Thanh nắm chức vụ đó. Nhậm chức không bao lâu, năng lực của Nguyễn Bá Thanh chưa phát huy được là bao, ông ta đổ bịnh.

Ban Nội chính Trung ương phụ trách vấn đề quan trọng, căng thẳng và nguy hiểm nhất hiện nay: chống tham nhũng. Sự vắng mặt của Nguyễn Bá Thanh trong thời gian qua bao trùm một không khí âm u trên đời sống chính trị xã hội cộng sản toàn trị tại Việt Nam. 

Trong khi Nguyễn Bá Thanh được biết là bị bịnh lại khuất tất đầy ngờ vực thì Nguyễn Phú Trọng (với tư cách cấp trên trực tiếp và là người đỡ đầu, đề bạt Nguyễn Bá Thanh) vẫn vô tư và vui cười khi an nhiên đem câu chuyện ""bình - chuột" so sánh việc chống tham nhũng. Ý nghĩa này không chỉ xúc phạm tới toàn thể đảng viên ĐCSVN mà còn phô bày bản chất bạc bẽo đối với người trực tiếp chịu trách nhiệm quan trọng này, lại đang lâm trọng bịnh.

Trong bài báo "ông Nguyễn Bá Thanh hiện ra sao" [1], tác giả cho biết: "Nguồn tin của một vài bác sĩ thân tín của bệnh viện ung thư Đà Nẵng cho người viết biết, ông Nguyễn Bá Thanh đang nằm tại đây sau khi từ Mỹ trở về cách nay tuần lễ. Địa chỉ của bệnh viện: Tổ 14, Phường Hoà Minh, Quận Liên Chiểu". 

Trong bài báo còn đặt vấn đề Nguyễn Bá Thanh bị đầu độc, như dư luận đồn đoán đến nay không dứt, với nhiều dẫn chứng lịch sử từ cái chết của Võ Văn Kiệt cho đến các tướng tá quân đội mấy chục năm qua.

Phải chăng vì Nguyễn Bá Thanh "đập chuột" và đã làm vỡ "vài cái bình" và có nguy cơ những "cái bình vô giá" tiếp tục vỡ, chính nó là nguyên nhân gây bịnh cho ông ta??? Nếu quả vậy, Nguyễn Phú Trọng tự phô bày bản chất đểu cáng, "văt chanh bỏ vỏ" đối với ngay chính người mà y đưa lên.

Đối với Kim Jong Un

Với thân hình tròn trĩnh quá mức cùng tuổi 31 tuổi, người đứng đầu CHDCND Triều Tiên đang vắng mặt đáng ngờ tại Bắc Hàn với nhiều đồn đoán các loại bịnh tật. 

Trong khi người cộng sản Triểu Tiên anh em đồng chí thân thiết bấy lâu nay đang rất lo lắng thì Nguyễn Phú Trọng đi qua Nam Hàn thăm viếng cấp cao với Tổng thống Hàn Quốc. 

BBC dẫn lời [2] từ Yonhap: "Trong một cuộc họp báo sau cuộc hội đàm vào thứ Năm ngày 2/10, bà Park nói và bà và ông Trọng cùng chia sẻ quan điểm rằng ‘việc Bắc Hàn sở hữu vũ khí hạt nhân là điều không thể dung thứ". "Không thể dung thứ" mang ý nghĩa rất dứt khoát đầy bạo lực, làm người ta liên tưởng đến ý nghĩa "tiêu diệt" bằng mọi giá.

Cuộc thăm viếng của Nguyễn Phú Trọng đã mang lại kết quả tốt đẹp với "bản ghi nhớ hợp tác tài chính trị giá 12 tỷ đô la Mỹ". Nó tạo cho Hàn quốc một niềm khích lệ lớn lao "một động thái mà Seoul cho rằng sẽ giúp các công ty Nam Hàn giành được những dự án cơ sở hạ tầng lớn ở Việt Nam" - BBC mô tả.

Chỉ vì mối lợi 12 tỉ đô la đó mà Nguyễn Phú Trọng đang tâm bỏ qua tất cả ân nghĩa của hai quốc gia cộng sản cùng chung ý thức hệ. Đó không chỉ là sự bội ước do Hồ Chí Minh và Kim Nhật Thành dày công vun đắp hàng chục năm về trước mà còn mở đường cho TTXVN - cơ quan ngôn luận quan trọng nhất về mặt quốc gia đã hùa theo chống phá kịch liệt Bắc Hàn thông qua việc cổ súy công khai: "EU kêu gọi đưa nhà lãnh đạo Triều Tiên ra tòa án hình sự quốc tế". Một hình thức nhiệt thành ủng hộ đưa Kim Jong Un vào tử địa mà trang Việt Nam Thời Báo nhận định là "không bình thường" [3].

Phải nói quá bất thường và đầy nghi vấn với hành vi, lời nói trở nên mạnh mẽ của Nguyễn Phú Trọng - vốn dĩ bấy lâu nay rất mềm mỏng mà blogger  Trương Duy Nhất từng nhận định không khác một "ông giáo làng". Đặc biệt, nhiều động thái nổi bật và đầy tự tin từ Nguyễn Phú Trọng, Phạm Quang Nghị cùng  phe cánh trong những tháng gần đây, kể từ Nguyễn Bá Thanh bị bịnh và từ chuyến đi Hàn quốc trở về với sự ngông nghênh ngày một lớn dần... Nhiều nhà quan sát đều nhận thấy rõ điều đó!

Mối bang giao giữa nước CHXHCNVN và CHDCNDTT có "mệnh hệ" nào, tất cả Nguyễn Phú Trọng phải hoàn toàn và trước tiên chịu trách nhiệm.

Hơn cả phản bội, bất nhân, bất nghĩa với những người mà Nguyễn Phú Trọng gọi là "các đ/c" (trong và ngoài nước), mầm mống tạo phản và đảo chính có nguy cơ rất lớn đang ngấm ngầm uy hiếp các phe khác trong ĐCSVN đang dần lộ diện từ Nguyễn Phú Trọng???

Một khi các nhân vật cấp cao trong ĐCSVN còn "dung thứ" Nguyễn Phú Trọng mà không tiến hành "thanh lý môn hộ", khả năng trong năm tới dễ xảy ra nhiểu biến loạn khó lường.

Rất lo mọi tai ương, loạn lạc chỉ dân lành lãnh đủ !

______________________________________

Ghi chú (ngày 24.12.2014):

Tôi vừa thấy trên web  có bài "Nguyễn Phú Trọng: Kẻ phản bội, bất nhân, bất nghĩa"  từ trang "Chân Dung Quyền Lực". Theo đường link dưới đây [1]
Thưa BBT DLB, bài đó, nội dung là của tôi, tựa tôi đặt là "Nguyễn Phú Trọng tạo phản?". Tôi chỉ gửi tới DLB, 12 Bến Nước và Tin Tức Hàng Ngày.
Trang "Chân Dung Quyền Lực" dẫn bài của tôi về, tôi không có ý kiến gì. Nhưng nay nhờ DLB đưa nguyên văn vào trong bài đó:

- "Chân Dung Quyền Lực" đã đặt tựa khác, tựa mới không phải của tôi đặt.
- Dẫn bài về mà không nêu rõ nguồn, chỉ ghi là "nguồn internet".
Hai ý này cho thấy "Chân Dung Quyền Lực" là người (nhóm người) không lương thiện, bởi:
- Đặt tựa khác, phải ghi rõ là tựa do chính "Chân Dung Quyền Lực" đặt lại.

- Không ghi rõ lấy từ trang nào.
- Đặc biệt, "Chân Dung Quyền Lực" đã sửa ngày đăng. Tôi gởi cho DLB, 12 Bến Nước, Tin Tức Hàng Ngày và được lên khuôn vào 12/10/2014. Trong khi, "Chân Dung Quyền Lực" ghi là 12/07/2014. Một sự man trá vô cùng thâm hiểm và bất lương.Do đó, kính báo trang DLB và độc giả  để rõ về ý đồ của trang "Chân Dung Quyền Lực".

Tôi khẳng định bằng danh dự cá nhân: Tôi - Nguyễn Ngọc Già - không hề liên quan và chưa bao giờ biết đến trang "Chân Dung Quyền Lực".

Khẳng định này để tránh mọi sự hiểu lầm từ độc giả đối với cá nhân tôi (không tham gia và không liên quan đến bất kỳ nhóm bạn/hội đoàn/phong trào/đảng phái nào cả), đặt  trong thời buổi đảo điên mà ĐCSVN đang bước vào giai đoạn đánh nhau chí tử.


Cám ơn DLB và mong DLB đăng tải lại bài "Nguyễn Phú Trọng tạo phản?" 

http://danlambaovn.blogspot.com/2014/10/nguyen-phu-trong-tao-phan.html
http://chandungquyenluc.blogspot.com.au/2014/12/nguyen-phu-trong-ke-phan-boi-bat-nhan.html
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét