Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Rời bỏ chủ nghĩa Cộng sản . Tại sao không ?

1/ Rời bỏ chủ nghĩa Cộng sản . Tại sao không ?



Vũ Bất Khuất (Danlambao) - Hơn 80 năm, qua bao nhiêu thế hệ đảng viên Việt Cộng, từ những người mang nó về Việt Nam cho đến những người vừa được kết nạp cách đây 5 phút, tôi chắc chắn là không một ai có thể hiểu một cách rạch ròi về chủ nghĩa cộng sản, dù chỉ là những điều cơ bản nhất. Thời gian càng dài thì cái chủ nghĩa này càng rườm rà ra và càng tối nghĩa. Những gì người ta ồn ào ca tụng và thề sống thề chết đi theo chẳng qua là một số thuật ngữ tàn dư để nhằm củng cố một thứ quyền lực mà họ đã tạo dựng được.

Nhớ những ngày đầu sau biến cố 30.4.1975, đi đến đâu người ta cũng gặp những tủ sách đầy ăm ắp những sách của, hay viết về Mark – Engel – Lenin – Mao Trạch Đông – Hồ Chí Minh… trong những văn phòng và cả những ngôi nhà mà chủ nhân của các kệ sách này đọc và viết một tờ kiểm điểm còn chưa xong và đầy lỗi chính tả.

Năm 1985, ở trong tù, không hiểu xui hay hên, tôi được một tay cán bộ quản giáo phân công làm nhiệm vụ giữ nhà sách của trại. Gần 5.000 đầu sách mới tinh (vì chưa mở ra bao giờ) mà cũ mèm (vì hút quá nhiều hơi ẩm và mọt, mốc). Hơn một tháng trời, khuân ra khuân vào phơi phong, rồi chùi quét dọn các kệ, tôi tranh thủ đọc vì nghĩ rằng chắc cũng không thể làm cái công việc nhàn nhã này lâu. Ấy vậy mà được gần hai năm. Dù thường vỗ ngực tự xưng là thông minh, nhưng tôi không hiểu gì ráo khi ngốn hết bộ Mark-Engel toàn tập và một ít Lenin, Mao Trạch Đông… Đúng ra thì tôi vẫn ở nhà sách đó, nhưng cuối năm 1987 thì nó được chở đi đâu tôi cũng không biết nữa, mà cũng chẳng ai hỏi tôi về cuốn Làm Gì của Lenin mà tôi mang về phòng giam sau buổi chiều hôm cuối cùng tôi ở đó...

Bây giờ những gì còn sót lại trong đầu tôi thì chỉ là những cuộc cự cãi triền miên giữa duy vật (sách) và duy tâm (dẫn trong sách) với hàng loạt những thuật ngữ về kinh tế, chính trị, triết học… mà cái nghĩa chính xác của nó thì có lẽ người đẻ ra nó mà bất ngờ bị hỏi, họ giải thích cũng không trôi. Ở trong đó cũng có cả những sách lược để thực hiện chủ nghĩa cộng sản mà họ gọi là cuộc cách mạng của “cái chưa bao giờ có” để tiêu diệt “cái có rồi”. Bây giờ thì những cuốn sách ấy hơi bị khó kiếm và chủ nghĩa cộng sản cũng đã bặt tăm, nhưng hệ quả của nó là một đất nước tan nát, một xã hội băng hoại, một nhà nước dị dạng với cái hệ truyền thông láo toét khổng lồ đang ra rả những cái thuật ngữ không ai hiểu nổi kia.

Trong suốt quá trình tồn tại của mình, ngoài việc chống phá và tiêu diệt các đảng phái không cộng sản dưới nhiều chiêu trò khác nhau. Cộng sản luôn luôn mở những cuộc thanh trừng nội bộ gần như liên tục dưới mọi hình thức như sát nhập, giải tán, đổi tên và những thanh lọc theo từng đại hội mà thực chất là đấu đá tranh giành quyền lực. Người ta có thể lập ra một danh sách dài vô tận những đảng viên cộng sản bị thanh trừng từ những người có vai vế cho đến những vô danh tiểu tốt, họ bị quy chụp cho những cái mũ đủ để chết tới… ba lần, những ai may mắn thoát được thì chịu phép một bề… để tồn tại, cũng có một số bỏ chạy và thân bại danh liệt. Nhưng số lượng đảng viên càng lúc càng đông tỷ lệ thuận với gia tăng dân số và cả những thủ thuật tuyên truyền, lôi kéo. Nhưng tất cả là do điều kiện chính trị o ép, những đảng viên ấy vào đảng với một suy nghĩ rất thầm kín, được bao bọc bởi cái gọi là lý tưởng, để khỏi bị ăn hiếp và khi có thời cơ, điều kiện thì ăn hiếp người khác. và cho đến hôm nay sau bao nhiêu năm họ vẫn cứ là cộng sản mà chẳng biết quái gì là cộng sản.

Thực ra, cái gọi là chủ nghĩa cộng sản không là cái gì cả. Những cái đảng gọi là đảng cộng sản ấy chỉ là một tập đoàn quyền lực hoạt động dưới hình thức một nhà nước, nhưng lại quy tụ đầy đủ tính chất của một tổ chức tội phạm.

Nhưng không phải cái gì cũng có thể che dấu và lương tâm của con người dù rất dễ bị đem bán, nhưng bôi đen nó thì cũng hơi… bị khó.

Đã có rất, rất nhiều trường hợp ơ hờ với việc gia nhập đảng, sinh hoạt đảng rồi bỏ sinh hoạt đảng và xin ra khỏi đảng… và cũng không ít trường hợp quay lại phùng mang, trợn mắt với đảng. Số còn lại thì sao?


 ================================================================

Caca & Dung- 3X

Biếm họa PHO (Danlambao)

=================================================================

            2/  Oan cho ông Tướng Côn  CA

Nhất tướng công thành, nhị khuyển vong (*)

Việc ông Đại tá Công an nước CHXHCNCC Đỗ CaCa vừa được thăng “Công an hàm” Thiếu tướng đang khiến một bộ phận không nhỏ dân chúng bức xúc. Diễn nôm là bực mình muốn xúc,người Miền Nam gọi là hốt, người... Bá Thanh gọi là hốt liền. Nói chung là xúc-hốt đi ngay cái đồ... caca dị ứng với mũi mắt người thơm tho. Lý do: một người mặt mày như thế (**), hành động như thế (**), phát ngôn như thế (**), bị Thủ tướng đánh giá như thế (**) và tòa án Hải Phòng phán quyết như thế (**) quanh vụ việc cưỡng chế ao cá anh em họ Đoàn Tiên Lãng mà nay “người” lại được thăng quan lên hàm tướng thì cực kỳ... caca!

Nghĩ như thế, thoạt đầu xem ra “lô-dích” (không viết là “hợp lý”, nhưng viết “lô-dích”/ logic cho đúng văn hóa mới con người mới xhcn). Lô-dích vì nhà nước nào lại đi tưởng thưởng một Đại CaCa cả gan cầm đầu một đạo quân gồm Bộ đội cụ Hồ + Công an Nhân dân + Côn đồ + Chó trang bị đủ thứ khí... giái, điện đài hiện đại, nón sắt đầy đủ, áo giáp hẳn hoi; quân số tính chung caca-Người-Chó hàng trăm tên để đi “cưỡng chế” - một hình thức hiếp dâm- tài sản của người ta, không vì nhu cầu quốc phòng, lợi ích quốc gia, nhưng vì lợi ích của một nhóm tư nhân. Nạn nhân bức bách quá, đã kháng cự lại bằng mấy phát súng hoa cải và tiếng xì của bình gaz dùng để nấu bếp, càng khiến cho Đại CaCa, tư lệnh liên quân caca-Chó-Người hát vang câu quốc ca nước CHXHCNCC, “thà phanh thây uống máu quân thù”, nhắm thẳng “chòi” địch mà xông tới ủi bình địa, hốt sạch cá ao, ra lệnh tàu chiến tăng tốc lướt sóng bắt sống hai con chó đang bơi trối chết. Không phanh thây uống máu được quân thù Đoàn Văn Vươn, nhưng ĐạiCaCa đã phanh thây và uống máu chó bằng món Rựa mận và tiết canh chó. Phá nát và cướp sạch gia cang người ta như thế, và bị Thủ tướng cùng Tòa án phán “làm trái với pháp luật” nhưng nay tên tội phạm đầu sỏ Đại CaCa lại được chính ngài Thủ tướng phong lên hàng Tướng lãnh. 

Nhưng ngẫm cho cùng, oánh giá như vậy là oan, cực kỳ-nhông oan, khủng-long oan cho ĐạiCaCa của giới giang hồ Đất Kảng (Hải Phòng). Oánh giá như vậy là chưa quán triệt tinh thần, phẩm chất Kách Mạng. Đã gọi là Kách Mạng là phải lật ngược mọi tôn ty trật tự cố hửu. Chẳng hạn như ông bà/lão già mấy thì già bất cần biết, nhưng hể gặp chú nhóc Làng Sen chưa mọc lông con chim cu kia là phải cúi đầu lạy bác à lạy bác ạ; nên chi, thời thực dân phong kiến, mỹ ngụy thì nói “Tướng nào, quân nấy”, nay ta kách mạng triệt để, phải là “Quân nào, Tướng nấy”. 

Cả nước bây giờ, từ trên xuống dưới toàn là quân ăn cướp. Cao thì cướp nước dâng cho giặc Tàu; vừa thì cướp đất đai tài sản của dân, cướp bao công lao từ mồ hôi nước mắt thanh niên nam nữ đi làm nô lệ lao công và tình dục nước ngoài, cướp bao cuộc đời trẻ thơ vô tội đem bán như hàng ấu dâm; thấp thì cướp tiền mại lộ có khi cướp luôn cả mạng sống người đi xe lỡ quên đội nón bảo hiểm v.v... Quân như thế thì Tướng không là Tướng Cướp thì còn là Tướng gì, mà còn ngồi đó trách móc càm ràm. 

Tướng quân CaCa                 và                   Chiến công Triệt Chòi 

Thế nên, ngày xưa”nhất tướng công thành, vạn cốt khô”, nay thì: 

Nhất tướng công thành, vạn cá bay 
(Ao Đoàn văn Vươn bị giải phóng quân bắt sạch cá) 
Nhất tướng công thành, nhị khuyển vong 
(Hai chó của nhà họ Đoàn bị bắt đi biệt tăm) 
Nhất tướng công thành, nhất “chòi” tan 
(Nhà ở của 2 gia đình họ Đoàn).

Tội nghiệp CaCa, oan cho CaCa, được phong tướng như vậy là xứng đáng lắm rồi mà cứ bị thiên hạ chửi như nước đái ... xả vào mặt tướng quân CaCa - Hay Côn CA ( Côn Đồ Công An ) (*)

                                 ====================================
                           
                            
                                        

3/ Khi Tham nhũng đang dần trở thành .... "QUỐC SÁCH"



   Nguyễn Anh Dũng (Danlambao) - Chuyện nghe có vẻ lạ và buồn cười nhưng rất tiếc đó lại là sự thật, khi mà tham nhũng, bao che cho tham nhũng không còn là hành vi của một vài cá nhân có tính chất ăn mảnh. Mà đã trở thành có tổ chức trong hệ thống lãnh đạo, từ trung ương đến địa phương.

Lịch sử quốc hội còn ghi nhớ, tại kỳ họp thứ X, khóa XI ngày 26/11/2006, được truyền hình trực tiếp trên VTV1. Nóng bỏng phiên chất vấn ủy viên TW Đảng, chánh án tòa án NDTCNguyễn Văn Hiện về việc đã lũng đoạn ngành tòa án, gây ra hơn 9000 vụ án oan sai trong một năm. Sử dụng thẩm phán theo kiểu "Vơ vét" và để xét xử tốt, bị can, bị cáo, đương sự phải..."Tốt".

Trả lời chất vấn với thái độ hống hách, trịnh thượng, đến nỗi các đại biểu quốc hội bức xúc:"Nghe chánh án trả lời thì thấy ông đã không khiêm tốn, không tự nhận trách nhiệm về những vấn đề còn tồn tại trong ngành. Lời lẽ của ông xin nói thẳng, có chỗ như ngoài đường phố chứ không phải của một chính khách trả lời trước QH, trước cử tri cả nước". 

Chủ tọa kỳ họp, chủ tịch quốc hội Nguyễn Phú Trọng, đã phải nhắc nhở ông chánh án: Yêu cầu thái độ cởi mở, cầu thị hơn của người trả lời chất vấn.

Khi thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng làm trưởng BCĐ TW về PC tham nhũng, ít ra cũng đã có công văn số 773/VPBCĐ-V.III ngày 09/10/2008 gửi Ủy ban kiểm tra trung ương Đảng - về việc giải quyết đơn tố cáo hành vi tham nhũng của Nguyễn Văn Hiện. Trong vụ án oan sai tại phường Nhân Chính, Thanh Xuân, Hà Nội. Theo quy định kèm theo quyết định số 190-QĐ/TW ngày 29/9/2008 của Bộ chính trị: Giải quyết tố cáo đối với đảng viên là cán bộ thuộc diện TW quản lý.

Tưởng rằng sẽ bớt đi được một con sâu bự, thế nhưng sau một nhiệm kỳ "Ngồi chơi xơi nước",Nguyễn Văn Hiện quay trở lại chính trường, phản ánh một thực tế: Tham nhũng để tồn tại, tồn tại để tham nhũng, cũng là để chứng minh: THAM NHŨNG LÀ QUỐC SÁCH là lẽ sống của quan chức nhà nước cộng sản VN.

TBT Nguyễn Phú Trọng khi đi dân vận đã nói đến cái tinh thần "Nhân văn Việt Nam" trong xử lý kỷ luật đảng: "Kỷ luật mà không tính kỹ thì lại rối, mai kia là ân oán, thù oán, đối phó, thành phe phái, rối nội bộ". (Báo Tuổi Trẻ 1/12/2012).

Lời phát ngôn của TBT rõ ràng trái với tinh thần NQ TW III, khóa X: "Không được dung túng, bao che. Người có hành vi tham nhũng phải bị xử lý kiên quyết, kịp thời, nghiêm minh về trách nhiệm hành chính hoặc hình sự, bất kể người đó là ai, ở cương vị nào, dù đương chức hay đã nghỉ hưu".

Đồng thời lại mang tính chất thỏa thuận, thông đồng với nhau để cùng tồn tại. Nhằm trục lợi cho cá nhân hoặc lợi ích nhóm. Đó chính là tư tưởng của các thế lực thù địch, phản động nằm ngay trong lòng chế độ.

Vậy Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, NS Việt Khang, các Blogger Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải, 14 thanh niên công giáo và nhiều người khác có được hưởng cái "Tinh thần nhân văn" như TBT nói hay không? Trong khi đó "Mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật" (Đ 52 HP).

Khi làm việc tại tỉnh Vĩnh Phúc ngày 25/2/2013. TBT Nguyễn Phú Trọng đã lấy lại nhiều lần từ "Muốn" và áp đặt luôn "Thì như thế là suy thoái chứ còn gì nữa!". Rồi lại đặt câu hỏi:"...Thì đó là cái gì"? Là người dân bình thường, ai cũng thừa hiểu: Lời nói đó đã bao hàm ý vu khống, đe dọa, khủng bố tinh thần người dân của một quan cai trị. Là TBT với học hàm tiến sỹ mà không hiểu được rằng: Đó là QUYỀN CON NGƯỜI.

Với điều lệ Đảng cùng bộ máy khổng lồ của các cơ quan kiểm tra, thanh tra và điều tra, thừa sức để ngăn chặn và đẩy lùi tham nhũng. Thế nhưng tham nhũng vẫn tồn tại và phát triển, dẫn đến chỉ số nhận thức tham nhũng 2012 (CPI) vừa được Tổ chức Minh bạch quốc tế (TI) công bố, Việt Nam đứng thứ 123 trong số 176 quốc gia và vùng lãnh thổ, tụt 11 bậc so với năm ngoái.

Việc TBT Nguyễn Phú Trọng với tư cách là trưởng BCĐ TW về PC tham nhũng lại bao che cho hành vi tham nhũng của UV BCĐ Nguyễn Văn Hiện bằng sự im lặng, cố tình đánh "Chìm xuồng" vụ tham nhũng nổi cộm này. Tức là TBT đã vi phạm điều 132, 313 LHS. Đây lại thêm bằng chứng: Tham nhũng đang ngầm trở thành quốc sách.

Đàn áp bắt bớ người biểu tình chống Trung Cộng xâm chiếm chủ quyền quốc gia; Bóc lột, đày đọa dân oan; Sách nhiễu, cản trở sinh hoạt tôn giáo; Hoãn phiên tòa vì bị cáo chưa bị đình chỉ sinh hoạt đảng... "Thì đó là cái gì"?. Cũng xin trả lời hộ ông: Thì như thế là suy thoái chứ còn gì nữa!

Với trọng trách là người đứng đầu chế độ, lời nói và việc làm của TBT và những người như ông, nhẽ ra phải như "Khuôn vàng, thước ngọc" để lãnh đạo nhà nước và xã hội. Nhưng rất tiếc Ông đã tự bôi nhọ, tự hạ thấp uy tín của mình xuống ngang hàng với các loại tội phạm. Trái với luân thường đạo lý, thậm chí vi phạm pháp luật.

Hành vi đó như mảnh đất tốt, cho những mầm độc sinh sôi nẩy nở theo cấp số nhân. Đã vô hiệu các nghị quyết của trung ương Đảng và pháp luật của nhà nước về chống tham nhũng, dẫn đến hậu quả nặng nề đang diễn ra như hiện nay.

   Dường như tham nhũng đã trở thành quốc sách, là sản phẩm của chế độ độc tài , ở đó "Hình thức cai trị độc đoán do các kẻ hay một đảng cầm quyền không bị pháp luật, hiến pháp hay các nhân tố chính trị và xã hội trong quốc gia đó ràng buộc" (Wikipedia).

                   

   Tham nhũng và độc tài đi liền với nhau và không thể tồn tại trong nhà nước pháp quyền. Muốn chống tham nhũng không có cách nào khác là sửa đổi điều 4 Hiến pháp và thực thi quyền con người.


Hà Nội, tháng 7 năm 2013


Nguyễn Anh Dũng Blogger, Nhà giáo-Cựu chiến binh

                                     ==============================

4/ Phương Bích - Những túp lều dưới gốc thiên đường


Phương Bích

Sáng sớm nay, tôi có việc đến vườn hoa Lý Tự Trọng. Một cách rất vô thức, tôi đưa mắt ngó quanh như muốn tìm một cái gì đó. Kia rồi, những túp lều chằng đụp bằng ni lông, thấp lè tè dưới gốc cây. Gọi là lều cho nó sang, cho nó ra dáng là nơi con người có thể chui ra chui vào thôi. Xung quanh lều , đủ thứ chổi cùn giế rách tấp vào đó ...

Gần đây tôi mới biết, chứ người dân sống quanh đây chẳng lạ gì chuyện dân oan đi khiếu kiện, đến sống ở vườn hoa này mấy chục năm nay. Có người còn sinh con đẻ cái ở đây mới khiếp. Nếu theo bức ảnh tôi chụp, thì phía sau căn lều như “ổ chó” của họ chỉ cách hơn trăm mét là trụ sở của Văn phòng Chính phủ. Không biết họ chờ đợi gì ở phía sau đó?
Vẫn còn sớm, tôi lại gần người đàn bà đang lúi húi cạnh đó, trỏ vào một cái “ổ” hỏi:
- Ở đây cũng có người ở hả chị?
Người đàn bà gật đầu. Nhiều người hỏi chị câu đó rồi. Cả “Tây” lẫn “Ta”, ai nấy đều kinh ngạc. “Nhà” đây ấy hả? Hàng chục năm nay người ta cứ đến hỏi han như thế rồi lại đi. Sau đó mọi thứ lại tiếp tục rơi vào quên lãng. Hết Xuân rồi sang Hạ, sang Thu, sang Đông. Người ta cứ đến vui chơi, tập thể thao, nhảy nhót ca hát ở vườn hoa, như thể có hai thế giới đang cùng tồn tại, chỉ trong vòng cái khuôn viên chẳng lấy gì làm rộng lớn ấy.
Tôi nhìn quanh. Tuy chưa phải là thiên đường, nhưng vườn hoa thì đương nhiên là đẹp rồi (so với Việt Nam thôi), nhất là nó lại nằm cạnh Hồ Tây. Gần đó toàn là các cơ quan của Đảng và Chính phủ, như Ban Vật giá Chính Phủ, Văn phòng Chính phủ, Văn phòng trung ương Đảng...Thế mà sao ở một xó vườn hoa này, vẫn tồn tại những căn lều “ổ chó” như thế?
Ừ! Họ đâu phải là ăn mày mà hốt họ vào trại? Tống họ về địa phương ư? Làm gì còn nhà mà về?
Đừng có bịp bợm rằng tất cả dân oan tham lam, rằng họ đã được đền bù nhưng không thỏa mãn. Tôi cũng là người trong cuộc nên biết rõ lắm. Mang tiếng là đền bù, nhưng còn tệ hơn cả bố thí. Thế nên đám quan chức làng xã mới có nhà lầu, xe hơi, còn sang hơn ối người thành thị thế chứ.
Mới đây nghe nói ông Nguyễn Sinh Hùng “than vãn”, rằng chuyện đút lót, tiêu cực có bắt, có xử được mấy đâu?
  Nghe thật hài . Đến con nít cũng hiểu đút lót thì phải có kẻ đưa, người nhận. Giống như cái chuyện bán dâm thì phải có đứa bán đứa mua. Xử mỗi đứa bán dâm mà không xử đứa mua dâm ấy hả? Làm sao mà các ông tự xử được chứ? Cứ thử để nhân dân làm xem có xử được không? Những người nào từng đến nhà các ông, chạy chọt xin xỏ, đút lót bao nhiêu người ta nhớ hết cả đấy.
 Tôi bâng khuâng hết nhìn những căn lều ổ chó, lại nhìn khắp vườn hoa. Nhớ câu nói với anh trưởng công an phường lúc anh ý tiễn tôi ra cửa:
- Tôi mà làm lãnh đạo thì các anh chết!
   Nói vậy để hiểu không có cái gì không thể làm được, mà chỉ là có muốn làm hay không thôi.
Rời khỏi vườn hoa, tôi cứ nghĩ vẩn vơ về khoảng cách từ túp lều dưới gốc cây này đến cánh cổng bên kia đường, không quá xa mà sao đi mãi vẫn không thấy tới?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét