Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Điếu Cày tuyệt thực...mạng sống chỉ còn tính từng giờ

Blogger Điếu Cày đã tuyệt thực:

 Ngày
                         

Statement from a network of Vietnamese bloggers


1/ Điếu Cày tuyệt thực sang ngày thứ 30 liên tiếp, mạng sống chỉ còn tính từng giờ


Danlambao - Ngay trong sáng nay, 22/7/2013, chị Dương Thị Tân và con trai Nguyễn Trí Dũng sẽ trực tiếp đến trụ sở Viện Kiểm sát tỉnh Nghệ An để gửi đơn khẩn cấp, đồng thời chất vấn về việc tiếp nhận và giải quyết đơn thư tố cáo của blogger Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải.

Cả tuần nay, chị Tân và các con hoang mang như ngồi trên đống lửa. Từng giờ trôi qua là những nỗi lo âu, hồi hộp. Điếu Cày đã tuyệt thực sang đến ngày thứ 30 liên tiếp trong tình trạng biệt giam kỷ luật. Đến hôm nay, 22/7, không có dấu hiệu nào cho thấy Điếu Cày ngưng tuyệt thực. Mạng sống của anh đã hết sức nguy kịch và chỉ còn tính từng giờ.

Là một người cương trực, Điếu Cày sẽ đấu tranh đến chết để đòi công lý. Trong khi đó, CA trại giam số 6 vẫn tỏ ra chây lỳ, tiếp tục dùng mọi thủ đoạn để ép bằng được Điếu Cày phải ký tên vào lá đơn 'nhận tội'.

Trước tình hình vô cùng cấp bách, chị Dương Thị Tân và gia đình sẽ đấu tranh đến cùng để yêu cầu viện kiểm sát tỉnh Nghệ An phải giải quyết nhanh chóng, bởi hiện nay tính mạng của blogger Điếu Cày như 'nghìn cân treo sợi tóc', có thể chết bất cứ lúc nào. 

Trong buổi làm việc hôm 20/7, một cán bộ trại giam tên Nguyễn Văn Diệu (cấp bậc đại úy) đã khẳng định với gia đình "Chúng tôi đã chuyển đơn của ông Hải đến Viện Kiểm sát". Tuy nhiên, cho đến nay đơn tố cáo vẫn chưa được giải quyết, nhiều khả năng các lá đơn đã bị công an trại giam ém nhẹm nhằm che dấu việc làm sai trái.

Hôm nay đã tròn 30 ngày Điếu Cày tuyệt thực, cũng là thời điểm mà phái đoàn của chủ tịch nước Trương Tấn Sang chuẩn bị lên máy bay sang Mĩ. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến CA trại giam dùng mọi thủ đoạn ép buộc Điếu Cày phải nhận tội, mục đích để lừa gạt dư luận quốc tế.

"Đừng quên blogger Điếu Cày" là lời kêu gọi của Tổng thống Mỹ Obama trong bài phát biểu nhân ngày Tự Do Báo Chí Thế Giới vào năm ngoái. Chủ tịch nước Trương Tấn Sang sẽ gặp Tổng thống Obama trong chuyến thăm Mỹ từ ngày 24 – 26/7 sắp tới.

Việc ra quyết định kỷ luật biệt giam, dùng thủ đoạn ép buộc Điếu Cày nhận tội cho thấy có sự chỉ đạo từ cấp cao nhất trong hàng ngũ chóp bu cộng sản. Những công an cai ngục ác ôn khét tiếng tại trại giam số  6 (thuộc Bộ CA) đóng vai trò thừa hành.

Không chấp nhận là một con cờ chính trị để cho nhà cầm quyền CS mang ra đổi chác, blogger Điếu Cày đã lựa chọn hình thức đấu tranh cuối cùng là tuyệt thực để phản kháng.  

Việc chuyển trại giam từ Xuân Lộc (Đồng Nai) ra tận trại 6 (Nghệ An) đối với Điếu Cày đến nay đã lộ rõ là một âm mưu thâm độc được lên kế hoạch từ trước. Đây là thủ đoạn để anh bị cô lập với gia đình, đồng thời công an trại giam dễ bề ra tay mà không ai hay biết.

Nếu không nhờ vào sự nhanh trí và can đảm của nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa khi báo tin cho gia đình, có lẽ chúng ta khó có thể lường trước những điều khủng khiếp nào sẽ xảy đến đối với Điếu Cày tiếp theo. Có tin cho biết, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa cũng đang phải chịu chung số phận với blogger Điếu Cày vì bị CA trại giam trả thù sau hành động quên mình như trên.

Xin được nhắc lại: Hồi tháng 2 và tháng 3 năm ngoái (2012), Điếu Cày đã tuyệt thực tổng cộng 28 ngày để phản đối chế độ lao tù CS tại nhà tù B14 (Bộ CA). Hậu quả là anh đã phải nhập viện trong trạng thái hôn mê. Khi được đưa vào cấp cứu tại bệnh viện 30/4 (bệnh viện thuộc bộ công an), phải mất 4 ngày sau Điếu Cày mới bắt đầu hồi tỉnh. Khi ấy, cơ quan CA đã hoàn toàn giấu nhẹm vụ việc và không thông báo đến gia đình. 

Lần này, Điếu Cày đã tuyệt thực đến 30 ngày, vượt ngưỡng giới hạn 28 ngày trước đó, tính mạng của anh đã rất nguy kịch, thậm chí chỉ còn tính từng giờ.

Trại giam số 6 thuộc huyện miền núi Thanh Chương (Nghệ An), đường xá đi lại khó khăn. Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, thời gian đưa đi cấp cứu từ trại giam đến bệnh viện gần nhất phải mất 2 tiếng đồng hồ.


                                        ===============================

  2/ SBTN: Hát cho Tuổi Trẻ Yêu Nước



SBTN - Chương trình Hát cho Tuổi Trẻ Yêu Nước do đài truyền hình SBTN thực hiện để cám ơn và cổ vũ tinh thần can đảm của những người bạn trẻ đang dấn thân cho tự do và công lý tại Việt Nam. Chương trình có sự góp mặt của các ca sĩ Trung Tâm Asia như Đan Nguyên, Quốc Khanh, Y Phương, Hoàng Anh Thư, Đoàn Phi, Mai Thanh Sơn, Nguyên Khang, và đặc biệt các với sự góp mặc của Nhạc sĩ Trúc Hồ, Việt Dzũng, Nam Lộc, Sỹ Đan, và Luật sư Trịnh Hội. Các ca sĩ sẽ trình bày những ca khúc tiếng Việt và Anh nói về tuổi trẻ, lòng yêu nước và khát vọng tự do.

Xin mời quý vị cùng thưởng thức!

© Saigon Broadcasting Television Network (SBTN): http://sbtn.net

                              ========================================

3/ Kinh nghiệm một lần tuyệt thực trong nhà tù Nghệ An



       Hải Huỳnh (Danlambao) ghi lại từ lời kể của mục sư Nguyễn Trung Tôn
 - Đó là thời điểm đầu năm 2012, tại nhà tạm giam Nghi Kim thuộc huyện Nghi Lộc tỉnh Nghệ An. Chúng tôi thuật lại kinh nghiệm của một lần tuyệt thực để quý độc giả cảm nhận được những khó khăn mà anh Điếu Cày và nhiều người khác tuyệt thực trong tù. Lúc đó thì bản án sơ thẩm xử tôi (mục sư Nguyễn Trung Tôn - người lượt thuật) và Hồ Thị Bích Khương chưa có hiệu lực. Thế nhưng lệnh tạm giam đã hết nên tôi yêu cầu công an trại giam trả tự do cho tôi. Công an tỉnh Nghệ An nói là lệnh tạm giam chờ xử phúc thẩm đang trên đường đến nên họ giam giữ tiếp. Tôi phản ứng bằng cách tuyên bố tuyệt thực.

Ngay lập tức họ biệt giam tôi. Họ cho 2 tù hình sự vào giam chung với tôi và dùng một hình thức tra tấn rất hèn hạ. Mỗi bữa ăn họ cho 2 công an vào canh cho 2 người tù ăn thức ăn rất ngon hơn thường ngày. 2 công an trại giam canh cho 2 người tù hình sự chung phòng giam của tôi suốt cả bữa ăn. Họ yêu cầu 2 người tù này ăn uống cách chậm chạp. Mục đích của họ là gây sự thèm thuồng đối với tôi. Khi 2 tù hình sự này ăn xong thì họ thu dọn sạch sẽ không để lại một mẩu thức ăn nào. Dù 2 anh tù này ăn không hết cố ý dấu bớt ít thức ăn nhưng họ bắt được và thu gom tất cả.

Cùng với việc tra tấn bằng cách gây thèm ăn thì họ kỷ luật chúng tôi rất nặng nhọc. Họ dùng 2 người tù này để tấn công tôi. 2 người này đổ lỗi vì tôi nên họ mới bị thế này thế kia và chì chiết suốt ngày trong buồng biệt giam. 2 người tù này nói rằng ở ngoài không đấu tranh được vào đây có chết thì bên ngoài cũng ai hay biết.

Lúc đó là thời điểm gần Tết Nguyên Đán. Tôi không biết làm thế nào để thông báo cho vợ con và bạn bè bên ngoài việc tuyệt thực của tôi. Sau 4 ngày tuyệt thực tôi kêu cán bộ đến và tuyên bố ngừng tuyệt thực vào ngày 29 tết. Để giảm căng thẳng giữa tôi và họ cũng như cho 2 anh tù kia khỏi lệnh bị biệt giam cho họ ăn tết.

Tôi từng kể cho chị Nga (vợ anh Nguyễn Xuân Nghĩa) nghe chuyện lần thua nhục nhã của tôi trong tù này. Trong suốt thời gian bị giam giữ bất công thì đây là lần thất bại duy nhất nhục nhã của tôi. Tôi nêu ra đây để mọi người biết được những khó khăn của một người tuyên bố tuyệt thực. Họ phải có ý chí kiên cường mới chống lại những màn tra tấn hèn hạ của công an giam giữ nhà tù. Việc đấu tranh bằng hình thức tuyệt thực này nó nó căng thẳng từng giây, từng giây. Ngay từ bên trong cơ thể của mình. Những lần đi lấy cung hay tra tấn, nhục hình, ép cung thì cũng chỉ từ bên ngoài chứ không bên trong cơ thể như chuyện tuyệt thực.

Khi đã vào nhà tù thì công an họ không coi tù nhân ra cái gì. Họ đối xử với mình còn thua xúc vật. Nhân phẩm con người bị chà đạp đến tận cùng. Nhân đây tôi xin kể nốt chuyện đấu tranh để có một gói mì tôm nguyên vẹn:

Số là trong các buồng giam không có điện, ban đêm thì tối đen. Tù nhân nghĩ ra một cách thắp sáng rất tinh tế. Trong các bữa ăn từ thứ hai đến thứ sáu bữa nào cũng có một lát thịt mỡ mỏng teo, riêng ngày thứ bảy thì có chút xíu thịt nạc. Các tù nhân nhịn ăn miếng mỡ mỏng teo này nhằm ban đêm xin lửa của các phòng bên cạnh để thắp sáng. Việc này thì hết sức cẩn thận và bí mật. Công an trại giam mà phát hiện thì họ kỷ luật cả buồng giam. Công an giam giữ hạn chế tù nhân có được "nguyên liệu" chất đốt này tối đa. Trong mỗi gói mì tôm luôn có một gói dầu nhỏ. Mỗi bữa sáng tù nhân ăn một gói mì tôm này do gia đình mua của căn tin trại tù. Nhà tù chỉ cho ăn 2 bữa là trưa và tối. Còn bữa ăn sáng là do mình tự túc. Nhưng phải mua của căn tin với giá cắt cổ đắt hơn bên ngoài gấp nhều lần. 

Mỗi buổi sáng khi tù nhân ăn mì tôm tự túc thì công an cho người đi thu lại cái gói dầu nhỏ trong gói mì tôm. Họ viện cớ là dầu này không tốt, tù nhân trong điều kiện khó khăn ăn vào dễ bị bệnh. Tôi đấu tranh cho là như vậy ngụy biện. Nếu như công an nói gói dầu không tốt thì tại căn tin bán loại mì này. Chúng tôi mua gói mì giá đắt hơn bên ngòai nhiều lần là mua cả gói mì nguyên xi. Nếu loại mì này không tốt thì kỷ luật căn tin. Thực ra họ sợ chúng tôi, những tù nhân dùng gói dầu này làm nguyên liệu thắp sáng. Cuối cùng công an đuối lý mới chịu giao hết số mì còn lại của tôi chứ không thì họ giữ cả, mỗi sáng họ giao cho một gói cắt ra thu gói dầu rồi mới đưa từng gói như vậy.

Tôi là mục sư việc kiêng ăn cầu nguyện trong nhiều ngày là thường xuyên. Những người chưa một lần kinh nghiệm thì rất khó khăn trong việc tuyệt thực. Tôi kể ra kinh nghiệm thất bại nhục nhã của tôi để mọi người hiểu cho anh Điếu Cày rất là nguy khốn trong lúc này. Công an tỉnh Nghệ An rất hèn hạ trong việc tra tấn tù nhân. Mấy hôm nay lại có tin anh em tù chính trị ở buồng 10 của trại giam Hà Nam đang tuyệt thực trong đó có anh Vi Đức Hồi là người tù cùng buồng giam với tôi.

Nhất định quê hương mình sẽ có tự do dân chủ. Nhưng cái giá của tự do được đánh đổi bằng sinh mạng của những người con yêu nước. Anh Điếu Cày và nhiều người khác tuyệt thực có mệnh hệ nào thì nhà cầm quyền hiện nay phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.


                                     ===============================

4/ Bản nhạc “Hoa Hồng & Khẩu Súng”: Món khai vị nhân quyền của nhóm TTYN -Nhân dịp Trương Tấn Sang qua Mỹ gặp TT Barack Obama



  
     Nguyễn Thị Thanh Bình (Danlambao) - Trong chuyến công du “Hello Mỹ”, nhưng vẫn chưa dám làm phép thông công “adieu Tàu khựa” của chủ tịch nước Trương Tấn Sang kỳ này, chúng ta là những công dân tự do, yêu nước đã tùy khả năng, cung cách mỗi người cùng gói ghém chút tình thư, lời thơ tiếng nhạc, thỉnh nguyện thư với những thông điệp ngắn như bức điện tín, thư ngỏ, thư riêng, thư chung, thư gởi… để hòng lay động được hai con tim mỗi người nhìn về mỗi hướng, của hai vị nguyên thủ, đã từng cười toét miệng bên nhau ở Hawaii.

Điều đáng nói thêm nữa, là trong thứ hành trang của ông Trương Tấn Sang với phái đoàn hộ tống trên dưới 70 người thân tín này, nhóm sĩ phu Bắc Hà cũng vừa gởi thư vừa ráng bơm thêm nguyên khí quốc gia vào bầu ngực lép của ngài Tư Sâu (nickname này khá hay, nên chắc là ông T.T. Sang sẽ được dịp giải thích hộ với ông Obama). Đặc biệt là nhóm mạng lưới blogger Việt Nam với Tuyên bố 258 đã kịp nhét thêm 69 chữ ký có trọng lượng vào một túi xách của cận vệ ông Sang.

Có một điều không mấy vui, vì sợ là điềm gỡ cho chuyến đi những tưởng lung lay được vài hình ảnh Nữ Thần Tự Do, khi không hà cớ chi gần lúc lên đường lại bị phe nào chơi xấu ra lệnh bức bách Điếu Cày, đến nỗi đành bắt Obama nhận thêm chút quà mọn không hề muốn nhận là bốn tuần tuyệt thực của một người mà chính ông cũng đã từng nhắc nhở (nguyên văn như sau: “Chúng ta không được quên các nhà báo như blogger Điếu Cày, người bị bắt giữ năm 2008 trùng hợp với một khối lượng đàn áp báo chí công dân ở Việt Nam”, T.T. Obama đã nói như thế trong ngày Tự Do Báo Chí Thế Giới, 3/5/2012)

Thật ra chúng ta cũng không tài nào hiểu nổi có những hạng người tự tung tự tác, nhưng rượu mời lại không uống mà chỉ đi uống rượu phạt. Thế mới đau!

Trở lại với món khai vị được đặt tên Nhân Quyền, chúng ta thừa biết ngay chính ông Sang cũng không nuốt nổi. Đổi thành tên gọi khác là “Nhân Đạo” thì lại càng lố bịch hơn, bởi vì một khi con người ta đã sẵn sàng đập bỏ giá trị của quyền con người thì nhân đạo cũng chỉ là một chút gì rơi rớt lại, chứ không phải là những giá trị phổ quát dần được bảo đảm.

Bài thơ “Hoa Hồng & Khẩu Súng” được viết ra như một lời ủng hộ Tuyên Bố biểu tượng tuổi trẻ yêu nước Uyên & Kha và nhanh chóng được Dân Làm Báo góp thành tiếng thơ chung mang tên “Những Vần Thơ Cho Uyên và Kha”. Rồi thì bài thơ lại có dịp được nhạc sĩ Quốc Toản phổ nhạc và hòa âm, và ca sĩ Diễm Liên của trung tâm Asia đã chuyên chở hết lòng, vì cô bảo là rất thích. Dù sao Diễm Liên cũng đã không một mảy may tỏ vẻ nao núng, ngại ngùng vì có lẽ cô cũng chẳng cần mang tiếng hát của mình về với một nơi, mà mình sẽ không được hát bất cứ bài nào mình muốn.

Bài thơ vừa được GS Nguyễn Ngọc Bích dịch ra Anh ngữ, dù cũng đang rất bận phải ra vào Quốc Hội và Bộ Ngoại Giao Mỹ mấy ngày hôm nay (xin cám ơn và xin xem ở phần Show More trong video nhạc.

Tất cả, từ những thông cáo của những cộng đồng người Việt khắp nơi ở Mỹ sẽ tìm về thủ đô để biểu dương một quyết tâm sát cánh với quê nhà, để cùng gióng lên một tiếng nói thay cho những đồng bào có miệng mà bị chận họng không thốt được nên lời.

Nhạc phẩm này phải nói là có duyên đúng lúc, vào một thời điểm mà chính tôi cũng đang loay hoay không biết giữa Hoa Hồng và Khẩu Súng, chúng ta nên gởi tặng người đã làm mình thất vọng não nề món nào cho phải đạo (?!)

Điệu này chắc tôi phải đi hỏi người nhạc sĩ mới đây ở nước mình: Nếu một khi chúng ta đòi: “Trả lại đây quyền chính đáng của người dân” mà nhà cầm quyền cứ vừa đui vừa điếc thì chúng ta phải làm gì?

Không lẽ cứ hát khản cổ và cứ đòi khản cổ “Trả Lại Cho Dân”, hay hăm he “Hoa Hồng và Khẩu Súng”?

Nguyễn Thị Thanh Bình 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét