Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

ĐCSVN & Những quẫy đạp cuối cùng

      ĐCSVN &  Những quẫy đạp cuối cùng chăng?  (*) Long Cu )



    Người Quan sát (Danlambao)
 - Chưa có ở nơi nào có những quy định kỳ cục… bởi một lũ lãnh đạo kỳ dị… hợm như ở cái đất nước này… Sau một thời gian dài sử dụng cái học thuyết ngoại lai, dùng bạo lực trấn áp nhân dân, tàn hại đất nước. Bọn chúng hiện đang phải đối mặt với nguy cơ diệt vong và đang lớn giọng cao rao những luận điệu dối trá để che chắn những hành vi bán nước.

Sự thực đang càng lúc càng phơi bày một cách trần trụi và tởm lợm như cái cúi đầu gục mặt một cách hèn hạ của Trương Tấn Sang trước quan thầy, rồi 10 văn kiện được ký kết như là một nỗi ô nhục. Hậu quả của nó là trong những ngày vừa qua, liên tục các ngư dân bị bọn Tàu khựa bắt bớ, đánh đập, cướp bóc từ ngoài biển vào đến tận trong đất liền mà cái nhà nước hèn hạ ấy lại hoàn toàn im lặng.

Tiếp theo là hàng loạt những “đề xuất”, những “thông tư”, “nghị định” được tuôn ra, mà nội dung của nó khi đọc xong là mắc chửi thề: “Phụ nữ trên 33 tuổi không được mang thai” ; “Ưu tiên cộng thêm 2 điểm thi đại học cho các bà mẹ Việt Nam anh hùng, người có công với kháng chiến…”. Điều này làm cho cả nước (có lẽ cả thế giới) chết cười.

Song song theo đó là cường độ trấn áp dân oan càng lúc càng bạo liệt từ hình thức vây bắt, tuyên truyền mua chuộc, quản thúc, rình mò chuyển sang đánh đập, tưới acid… Bao vây chùa chiền, nhà thờ, thánh thất, khuấy động mâu thuẫn cá nhân và gây chia rẽ trong các đoàn thể tôn giáo trên bình diện khắp cả nước.

Đời sống của nhân dân càng lúc càng khó khăn, thuế chưa tăng, nhưng học phí đã tăng gấp 3,4 lần, phí giao thông đáng vào ô tô, mô tô để tăng ngân sách, xăng dầu tăng, điện chưa tăng nhưng thay điện kế có tốc độ nhanh hơn, giá lúa rẻ mạt 10.000/3kg. Và gần như mở toang cửa biên giới Việt Trung cho hàng hóa độc hại của Tàu vào tự do. Tung 30.000 tỷ đồng cho người nghèo vay mua nhà nhưng tới nay chưa ai vay được một xu…, những trò tao lao thiên địa cứ được tổ chức ì xèo, các cuộc họp được liên tục tổ chức ở mọi cấp để bàn “quốc kế dân sinh” cho… các đảng viên với hàng núi phong bì. Ở trên chóp bu thì đùa qua đảo lại một đống vàng để bòn rút thêm của những người nhẹ dạ, hàng loạt những chuyến công du ra nước ngoài được thực hiện để bàn chuyện… trên trời.c

Những thứ nghịch thường, những thứ tào lao này xảy ra càng lúc mật độ càng dày đặt, tung tẩy trong một nùi chỉ rối. Người dân càng lúc càng khó khăn thêm, oán hận thêm và những hành vi trấn áp bạo tàn càng ngày càng thêm bạo liệt, những luận điệu dối trá, láo toét và cả de dọa càng ngày càng lớn giọng. 

Và đây là “Những quẫy đạp cuối cùng chăng?”


                               ====================================

                     2/  Ai tuyệt vọng hơn ai?



      Đặng Chí Hùng (Danlambao)
 - Cộng sản luôn tự cho mình là “đỉnh cao trí tuệ” nhưng cũng luôn độc tài và tự cho mình là “kẻ thắng” một cách lố bịch. Tinh thần tự sướng của cộng sản có thể nói là ở mọi nơi, mọi lúc và mọi đảng viên. Đã từ xa xưa lắm đảng cộng sản tự cho cái “thiên đường” xã hội chủ nghĩa là một thứ có thực còn chủ nghĩa tư bản là “giãy chết”. Ấy vậy mà sau bao nhiêu năm chỉ thấy từ thằng to đến thằng nhỏ cộng sản chết mà chẳng thấy thằng tư bản nào nó chết cả. Và đến hôm nay, khi mà sức mạnh dân chủ đang ngày càng lớn mạnh trong và ngoài nước. Cộng với lịch sử đang được bạch hóa nhờ công nghệ thông tin thì cộng sản vẫn lớn giọng dọa nạt những người yêu nước chân chính là: Sự chống phá tuyệt vọng của nhóm “cờ vàng”(*)

 Thật tình đọc qua bài viết của tác giả X. L. V thì tôi cũng đã thấy sự “tuyệt vọng” đó thật sự là giành cho những kiến thức đáng tội nghiệp của tác giả cũng như là sụ “tuyệt vọng” của đảng cộng sản. Có lẽ tôi không cần nhắc lại về lịch sử của lá cờ vàng dân tộc nữa. Nếu bạn đọc và tác giả X. L. V có thời gian xin đọc lại “Những sự thật cần phải biết” – phần 8 và 9 để biết lá cờ vàng chính là lá cờ theo dân tộc Việt Nam qua suốt một quá trình lịch sủ hàng nghìn năm qua nhiều đời vua và biến cố. Dù là biến cố có lớn lao đến đâu, giặc Tầu có cố gắng đến đâu cũng không dập tắt được lá cờ vàng của dân tộc Việt. Và như vậy, rõ ràng lá cờ dân tộc Việt có lịch sử lâu đời hơn cả là lá cờ Vàng. Còn lá cờ vay mượn của tỉnh Phúc Kiến bên Tầu chính là lá cờ đỏ của cộng sản hiện nay. Do đó, không cần giải thích thêm nhiều về lịch sử lá cờ nữa. Xin đi vào lạm bàn với tác giả X. L. V. 

 Đầu tiên, X. L. V nói về nghị quyết 36 của cộng sản Việt Nam như sau: “Một số ít người đi ngược lại lợi ích chung của dân tộc, ra sức chống phá đất nước, phá hoại mối quan hệ hợp tác giữa nước sở tại với Việt Nam”. Ðây là một thực tế hiển nhiên, đánh giá này không mới và cũng không sai.”. Xin hỏi X. L. V có phải ông đã điều tra xem có “một số ít” chống đảng cộng sản là bao nhiêu? Ông điều tra lúc nào ? Xin thưa với ông, cái trò nói láo về “người yêu đảng thì nhiều, người chống đảng” thì ít nó xưa như trái đất ộng ạ! Cái trò tự cho là số ít chống đảng cũng không khác gì trò chưa bầu cử đã biết quan cộng sản trúng 99% phiếu trở lên. Nếu không đưa ra được con số ít mà ông nói là bao nhiêu thì tốt nhất lần sau đừng dùng từ đó, xấu hổ lắm X. L. V ạ! Mà cũng xin nhắc ông, ông bảo một số ít chống đảng mà lại có hàng nghìn tù nhân lương tâm trong nước hóa ra chính ông vả vào mặt đảng ông là bắt người sai tội khi chụp mũ những người tù lương tâm là vi phạm điều 88, 79 rồi 258. 

 Cũng thưa ông X. L. V là mới đây em sinh viên Phương Uyên đã thẳng thắn tuyên bố “Đảng cộng sản đi chết đi” đó ộng ạ! Mà em Phương Uyên đó cũng chẳng phải ở Hải Ngoại hay đâu xa mà ngay trong đất nước Việt Nam, được ăn học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa đó. Còn chuyện ông nói “chống phá đất nước”, “đi ngược lại lợi ích của dân tộc” thì lại là chuyện đánh tráo khái niệm quen thuộc của đảng ông. Những người yêu nước và đòi dân chủ cho Việt Nam hoàn toàn chống lại cái đảng độc tài, tự cho mình là bố thiên hạ để ăn trên ngồi chốc, đè đầu cưỡi cổ nhân dân. Những người yêu nước không bao giờ chống lại dân tộc Việt Nam, đất nước Việt Nam. Vì ông đừng bao giờ lôi chuyện đảng là nhà nươc, là dân tộc ra đây để lòe bịp thiên hạ. Những trò đánh tráo khái niệm rẻ tiền này chỉ đánh lừa được người dân cách đây gần 1 thế kỷ thôi. Ngày nay thì khác hẳn rồi ông X. L. V ạ!

 Ông biện minh rằng: “Vậy trả lời ra sao khi họ chống lại việc Việt Nam gia nhập WTO, chống lại việc Việt Nam tham gia Hội đồng Bảo an LHQ? Chống lại hàng hóa Việt Nam, chống lại việc đầu tư vào đất nước họ, chống việc mở rộng bang giao của Việt Nam với Hoa Kỳ...? Rõ ràng chống Nghị quyết 36, họ đang đi ngược lại lợi ích của dân tộc Việt Nam”. Xin trả lời ông rõ ràng như sau. Trên thực tế, ở Việt Nam chính quyền độc tài và tài sản nằm trong tay tư bản đỏ. Nhân dân đại bộ phận nghèo đói do mất đất, mất phương tiện sản xuất, thuế má nặng nề và con em thất học (Ông còn nhớ chuyện trẻ em đu dây đi học và mong chờ một bữa cơm có thịt chứ ?) nên việc gia nhập WTO, hội đồng bảo an chỉ là một thứ bình phong che đậy cho những thối nát của cộng sản. Tại sao không dân chủ, đàn áp người dân, không lo cuộc sống cho dân mà cứ đòi hỏi những cái mà người ta quy định rõ ràng:Muốn gia nhập HĐBA và WTO phải đáp ứng nhân quyền ? Thôi cái trò “đái dầm đổ tại chim” đi ông X. L. V. Đồng bào Hải Ngoại không có quyền gì đòi WTO và LHQ phải ngăn cấm Việt Nam ra nhập HĐBA hay WTO. Ngay cả LHQ và WTO cũng chẳng thể nghe theo cộng đồng hải ngoại để làm bừa. Nhưng trách nhiệm của đồng bào Hải Ngoại là nói lên sự thật đang diễn ra ở Việt Nam về cái sự mất nhân quyền và họ mới chính là người đang giúp dân tộc. Còn cái loại cộng sản chỉ có giỏi đánh bóng bản thân để lừa bịp người dân trong nước mời chính là những kẻ chống lại lợi ích dân tộc, đất nước. 

 Ông X. L. V lại thêm: “Cờ vàng” không bao giờ muốn đất nước phát triển, “cờ vàng” không bao giờ muốn kiều bào mình đóng góp gì cho đất nước và hơn cả thế, họ tẩy chay cả hàng hóa dân mình đổ mồ hôi tạo ra. Hành vi này vô cùng khó hiểu đối với cộng đồng các sắc dân khác, nhưng nó đang tồn tại trong cộng đồng “cờ vàng”, vì bất cứ điều gì làm cho hình ảnh chính quyền Việt Nam được nâng cao là họ chống, bất kể và bất cần lợi ích của dân tộc miễn là gây khó khăn cho chính quyền Việt Nam là họ thỏa mãn...”. Ông lại ngậm máu phun người rồi thưa ông X. L. V. Ông có biết rằng đồng bào Hải Ngoại đang muốn cho đất nước tự do và phát triển nên mới đòi hỏi dân chủ cho Việt Nam. Đồng bào Hải Ngoại đòi công lý cho những người dân oan mất đất, cho những tôn giáo bị cộng sản hiếp đáp, đòi nhân quyền cho 87 triệu dân (trừ 3 triệu thằng cộng sản trong đó có ông X. L. V sống bằng luật rừng) thì làm sai mà lại không muốn cho đất nước không phát triển? Ông nên biết rằng những người “cờ vàng” đa phần là có quốc tịch nước khác, họ cũng đủ đầy kinh tế, tại sao họ lại cứ đi chống cộng cho mệt mà không được một xu nào? Chẳng qua vì họ yêu dân tộc và căm thù lũ cộng sản ăn tục nói phét như ông đó ông X. L. V ạ!

 Thưa ông X. L. V! ông lại cuồng ngôn khi nói rằng: “Ngày xưa chưa đánh đã chạy, quan càng to càng chạy nhanh ". BU hăm he dọa tổng thống “cờ vàng”, thế là tổng thống hoảng hốt ký ngay vào giấy khai tử chế độ. Khi đánh hơi thấy ngày tàn “cờ vàng” đã cận kề, tổng thống “cờ vàng” chạy trước nhất, thủ tướng theo sau, tướng tá nối đuôi, chạy nhanh hơn cả BU đến nỗi BU cũng phải ngỡ ngàng”. Ông nên nhớ cái “chiến thắng lịch sử của các ông tự hào là nhờ người Mỹ bỏ rơi VNCH và các ông được chi viện tối đa. Nếu không tin hoặc không đủ đầu óc để tìm hiểu tôi xin mời ông đọc “Những sự thật cần phải biết” phần 1 sẽ rõ. Đến bây giờ mà các ông còn khoe khoang các ông tài giỏi uh ? vậy xin hỏi nếu các ông bị Nga, Tầu cắt viện trợ thì các ông dùng súng cao su đánh nhau với Mỹ đúng không ? Nói người thì phải nghĩ đến ta ông X. L. V không nên lên giọng “Ðơn giản là vì khán giả ở đây có rất nhiều là người da trắng, mà “cờ vàng” thì bao giờ cũng rất sợ phật lòng BU”. Vì ông nên nhớ rằng có thằng còn to chức hơn ông nó nói “ta đánh Miền Nam là đánh cho Liên Xô. cho Trung Quốc” đó ông. Ông có biết thằng đó là thằng nào không ?Vậy thì thầy trò ông sợ ai ông rõ chưa ?. Tôi xin thêm cho ông là có đứa nói: “Về lý luận, đảng Lao động Việt Nam theo chủ nghĩa Mác-Lênin... lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam... Tôi không có tư tưởng ngoài chủ nghĩa Mác-Lênin”. (Hồ Chí Minh toàn tập). Vậy hóa ra đảng và bác của ông cũng sợ ông nội Mao, Lê Nin còn hơn sợ cọp nữa mà. Ông có thấy ông Thiệu, cụ Diệm chửi Mỹ như cơm bữa không ? Còn bác của ông và cái đảng cộng sản của ông răm rắp nghe theo Nga, Tầu để không dám hé răng một câu chửi nói. Đến nỗi Tầu nó “dạy cho một bài học” vẫn phải tri ân và “đời đời nhớ ơn Trung Quốc”. Vậy ai là nô lệ, ai nhục hơn ai ông đã mở mắt ra chưa?

Cuối cùng, trong bài ông viết: “Ðến hôm nay, có thể nói thẳng ra rằng hầu hết thế hệ thứ nhất của “cờ vàng” cực đoan đã tuyệt vọng và không còn trông mong gì thế hệ kế tiếp nối bước mình giải thể cộng sản nữa rồi, nhất là “cờ vàng” đang càng ngày càng ngắc ngoải điêu tàn”. Vâng thưa ông X. L. V! Ông bảo cờ vàng đang “ngắc ngoải”, ấy vậy mà cờ vàng lại đang hiện diện ngay tại Việt Nam và ngay tại Hải ngoại, lớp con cháu đang đạp bỏ lên cái cờ bán nước, nô lệ của ông để cầm trên tay cờ vàng đó ông X. L. V ạ! Cho ông xem vài bức ảnh này ông sẽ thấy nhận định của ông là phiến diện và quá lố bịch đến mức nào. 



Để kết thúc bài viết, tôi xin gửi tới ông X. L. V vài điều như sau:

Thứ nhất, Nghị Quyết Cờ Vàng đã nằm trong luật của Hoa Kỳ, từ địa phương cho đến trung ương. Từ Tiểu Bang cho đến Liên Bang của Hoa Kỳ. Nghị Quyết Cờ Vàng đã xác định và ghi rõ: “Lá Cờ Vàng là lá cờ đại điện chính thức của Cộng Ðồng Người Việt Tự Do tại Hoa Kỳ”. Cho dù những thế hệ Ông Cha cho đến thế hệ Con Cháu Chắt Chút gì đi nữa, thì lá cờ Vàng Ba Sọc vẫn là lá cờ đại diện cho cộng Ðồng Người Mỹ Gốc Việt của Sắc dân Vietnam Tự Do. Cho bao nhiêu năm nữa thì Lá Cờ Vàng của người Việt Tự Do vẫn tồn tại và vẫn bay, vẫn hiện hữu ở Hoa Kỳ và các nước Dân Chủ Tự Do. 

Còn lá cờ Ðỏ của Cộng Sản chỉ là lá cờ vay mượn của Tầu cộng nên sớm muộn gì nó sẽ được trả về cho Tầu cộng. Người dân Việt Nam tự do không bao giờ chấp nhận lấy cở của giặc về làm quốc kỳ như cộng sản bán nước. Ông hãy nhìn tấm gương là lá cờ Ðỏ Búa Liềm của Liên Sô Cộng Sản phải biến mất để lá cờ Ba Màu của Nước Nga khi xưa trở lại, lá cờ của Tổ Tiên các Triều Ðại Nga. 

Lá Cờ Vàng có trở lại thành Quốc Kỳ của Việt nam trong tương lai hay không thì điều đó còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố và do nhân dân Việt Nam hậu cộng sản quyết định. Nhưng nếu có một lá cờ có đầy đủ ý nghĩa gắn với lịch sử dân tộc nhất chỉ có là lá cờ Vàng. 

Lá cờ Vàng có một ý nghĩa cao cả, và đã thăng trầm với lịch sử oai hùng của dân tộc Việt. Nó nhuốm khí thiêng sông núi, tượng trưng cho Dân chủ, Tự do, Nhân quyền, cho ý chí kiêu hùng của nòi giống Việt, cho thanh bình thịnh trị của muôn dân, và cho đoàn kết dân tộc trong việc giữ nước và dựng nước của tổ tiên ta. Lá Cờ Vàng Quốc Gia Việt Nam là linh hồn của cả dân tộc Việt. Lá cờ còn, chính nghĩa còn. Lá cờ còn, tinh thần chiến đấu còn. Lá cờ còn, sự đoàn kết còn, đó là sự khác biệt giữa người Việt Quốc Gia và Cộng Sản. 

Thứ hai, Chế độ cộng sản là một chế độ đôc tài bán nước hại dân. Những luận điệu tuyên truyền rẻ tiền của những loại ăn bám nhân dân như ông X. L. V sẽ sớm muộn bị đào thải. Những kẻ bán rẻ lương tâm can tâm đi làm dư luận viên, tuyên giáo để lừa bịp dân tộc có tội rất nặng với nhân dân vì chính là những kẻ bịt mắt nhân dân đến với ánh sáng sự thật. Bởi vậy hãy quay về với chính nghĩa quốc gia càng sớm càng tốt. Còn bám vào cộng sản dây máu ăn phần sẽ có ngày phải đền tội. Ông X. L. V nhớ gương Gadaffi và S. Hussen chứ ?. Và cuối cùng thì ai “tuyệt vọng thì ông X. L. V cũng đã rõ chứ ? Đó chính là những kẻ bán nước hại dân như ông đó X. L. V!

10/7/2013

Đặng Chí Hùng 

__________________________________

Chú thích:


                                    ==============================

             3/ Những khuôn mặt lãnh đạo Việt Nam !



   Nguyên Anh (Danlambao) - Sau những tuyên bố chung và các chuyến qua thiên triều nhận chỉ thị thì tình hình của nước VN đã bi đát thì lại càng... tan nát như cái thùng rác! 

Trước tiên là ngư dân VN bị bọn cướp biển đi trên chiếc tàu ngư chính số 306 cướp bóc trắng trợn tại khu vực ngư trường truyền thống. Ngoài việc đánh đập ngư dân VN tàu khựa còn đập phá và cướp bóc các sản vật và khí tài trên tàu, ngay cả máy định vị cũng không tha. Điều đó cho thấy bọn tàu khựa đúng là bọn láng giếng 4 tốt nhưng hành động là 4 dơ khi cướp, đánh, đập, phá những ngư dân không có tấc sắt trong tay.

Khi sự việc được trình báo thì nhà cầm quyền địa phương im re chỉ xác nhận là tàu bị cướp phá chứ không dám khẳng định bọn cướp chính là... ông cố nội của đảng. 

Tiếp theo đó ngư dân Tĩnh Gia, Thanh Hóa chỉ cách bờ rất gần, chỉ 1 hải lý, nhưng cũng bị bọn mà báo lề đảng "quen" gọi là người "lạ" tấn công, bắn trọng thương nhiều ngư dân vô tội! 

Trách nhiệm thuộc về ai? 

Đầu tiên tướng Phùng Quang Thanh, là nhân vật có trách nhiệm thì lặn một phát không sủi tăm, ngài còn mãi lo củng cố cái ghế và thu tô bọn đàn em ở các quân khu, khi nghe thuộc hạ bẩm báo mặt cắt không còn hột máu và chắc là ngài nghĩ do... bọn thế lực thù địch chống phá ta đấy mà! 

Bà con cũng không nghe ông tướng Trần Đại Quang phát biểu cái gì, chắc ngài ngậm hột thị nếu đó là đàn anh trung nam hải dằn mặt ngư dân phải không ngài, là bộ trưởng côn an sao không thấy ngài lên tiếng an ủi người dân và chỉ đạo cái đám nhân viên đầu trâu mặt ngựa đi điều tra xem ai là thủ phạm? 

Sau đó mấy chiếc tàu ngầm của VN mua của Nga được truyền thông lề đảng loan tin sẽ về bằng đường vòng qua ngã... Châu Phi. Mèn, mua vũ khí mà sợ đi ngang thằng tàu khựa nó phang vài quả tên lửa thì mua làm gì hả ngài 3 Ếch? Hay chỉ cần mấy khoản discount của tập đoàn tài phiệt chứ thật ra tàu ngầm VN chỉ là... con hổ giấy? 

Tiếp đến là 2 chiến hạm tối tân mà VN hay khoe chạy qua anh tàu khựa tập trận chung. Tiếng là tập trận chứ cơ thể em có những gì các anh cứ tha hồ mà chiêm ngưỡng nhá! 

Ngài quan chức kế tiếp đáng kể ra là anh Tư sâu róm (ngoài 2 cái chân mày như con sâu róm anh chả bắt được con sâu nào). Anh Tư sâu phát biểu linh tinh khuyến khích ngư dân bám ngư trường sao giờ câm họng không nói nên lời vậy anh, làm chủ tịch nước như anh xuống cho nó đỡ nhục anh ạ! 

Nhân vật chém gió không kém cạnh ngài Lê Thanh Hải nổi tiếng với câu: đại ý là sao mà sợ. Không sợ bọn tàu khựa sao giờ rúc đâu mất rồi!? Với tư cách ủy viên BCT mà sao ngài hèn thế không biết? 

Rồi đám quan chức địa phương xúi người dân ra khơi bám biển trốn đâu mất rồi? 

Khẩu hiệu mỗi người dân là một chiến sỹ trên biển sao tắt đài không kèn không trống thế? 

Còn mấy ông bà tiến sỹ giấy lộn và cái ban tuyên láo tối ngày khẳng định chủ quyền không thể chối cãi của VN tại hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa vẫn hót tiếp chứ gì? 

Nói vậy thôi chứ ai cũng biết hết mấy khuôn mặt mốc của các ngài là những "lãnh đạo" = "chúa trùm" mãi quốc cầu vinh rồi, dân VN có bị đánh, đập, bắt bớ cũng đâu có sao, các ngài vẫn ăn no ngủ kỹ và phát biểu kinh tinh cho ra vẻ ta đây chứ cái hèn của các ngài ai mà không biết! 

Các ngài là một một lũ láo nháo như cáo bắt gà! 



                                                  =========================

  4/  Dân Phòng trên mạng



S.T.T.D Tưởng Năng Tiến (Danlambao) - Ở Việt Nam, theo như tôi biết, có hai loại dân phòng: dưới đất và trên mạng. Trước tiên, xin hãy cùng nghe sơ về “tiểu sử” và “thành tích” của loại thứ nhất – qua lời những người dân hiện đang sinh sống nơi Thủ Đô của xứ sở này:

Ông Nguyễn Tấn Khanh, phố Tôn Đức Thắng bầy tỏ:

“Đây là lực lượng ‘lôm côm’ nhất. Quần áo thì mỗi nơi một vẻ. Họ được tuyển chọn từ nhiều nguồn khác nhau, không được đào tạo, thiếu hiểu biết trầm trọng về văn hóa ứng xử và ‘mù’ về kiến thức pháp luật nên mới lộng quyền, hống hách như thế.”

Bà Nguyễn Thúy Hường, phường Hoàng Văn Thụ, nhận xét:

“Cũng tại nhiều người dân không hiểu rằng dân phòng, dân phố tự quản họ được làm cái gì, làm như thế nào để mà đấu tranh, thành ra nhiều người cứ ‘dúi’ tí tiền cho đỡ mất thời gian, lâu dần họ quen thói nên sinh làm bậy.”

Ý kiến này được chia sẻ (tận tình) bởi ông Nguyễn Văn Tỉnh, ở quận Hai Bà Trưng:

“Không biết từ đâu người dân ta hiện quen với kiểu hành xử ‘cứ vi phạm rồi dúi tiền là xong.’ Từ đó, có cái lệ xấu là: Tự quản, dân phòng không được chặn bắt vi phạm giao thông nhưng cứ tuýt còi. Mà tuýt là kiểu gì người vi phạm cũng phải mất tiền, không muốn đến kho bạc cho mất thời gian thì ‘mất’ vào túi riêng cho dân phòng, cho tự quản. Hệ quả là ở chỗ ấy. Vậy là được anh, được ả, lợi cả hai bên.”

Tôi thiệt tình không thấy những người bị “tuýt còi” – nghĩa là những kẻ thuộc bên bị móc túi – được lợi lộc gì ráo trọi nhưng hoàn toàn đồng ý với phương cách “ứng xử tình thế” là cứ “dúi tiền” cho nó xong đi. Coi như của đi thay người. Chứ bị lôi vào đồn công an thì chẳng những phải mất thêm tiền mà (không chừng) còn dám mất luôn cả mạng!

Dân phòng đang tác nghiệp. Nguồn ảnh: RFA

Tuy nhiên, không phải cứ đụng chuyện với đám dân phòng rồi “dúi tiền” là yên đâu à nha. Có những trường hợp lôi thôi lắm, lôi thôi lâu, và lôi thôi lớn – theo tường thuật của ông Khách Diệu Anh, đọc được trên diễn đàn Dân Luận, vào ngày 2 tháng 7 năm 2013:

“Tôi xin dẫn chứng một vụ án mà tôi từng theo dõi trong thời gian trước đây tôi còn làm trong cơ quan pháp luật: chỉ có một việc cỏn con là dân phòng vô cớ hành hung một ông già, ông già này đòi chính quyền phải xử lý dân phòng vi phạm pháp luât, nhưng xử dân phòng thì liên quan đến công an, nếu đưa nó ra tòa thì nó bị án nặng vì đã có nhiều tiền án tiền sự, thế là cả một hệ thống chính quyền bao che cho nó, lôi nó ra tòa thì nó bảo làm theo lệnh của công an.

Ông già tức khí nổi khùng vì thái độ bất công và bao che của chính quyền nên chửi ông chủ tịch phường là ‘đồ lưu manh’. Thế là công an khởi tố ông già, tức là dùng biện pháp phản đòn để làm gương cho người khác, đừng có động vào dân phòng là chân tay của công an, động vào thì rầy rà to...

Rồi còn bắt ông già đeo số như tù nhân để chụp ảnh, mặc dù tòa án chưa tuyên bố ông già có tội hay không. Lại còn bắt ông già ký vào biên bản điều tra trước rồi mới đọc biên bản điều tra sau... Người thụ lý vụ án này là một phụ nữ tên là Thanh Mai, công an quận Cầu Giấy.”

Vì tính chất “lôm côm” và “quần áo mỗi nơi một vẻ” nên trong trường hợp phải “xử lý tình huống” thì công an có thể biến thành dân phòng, và khi cần đến sự “bức xúc của nhân dân” thì dân phòng lại hóa (ngay) ra... quần chúng tự phát.

Nguồn tranh biếm họa: Quốc phòng - Defence

Bác sĩ Phạm Hồng Sơn, một cư dân ở phường Thuỵ Khuê, cho biết ông đã có chút kinh nghiệm (không vui gì cho lắm) với giới người này:

“Khoảng 08:25 ngày 23 tháng Ba năm 2010 khi tôi đang ở nhà một mình, bỗng nhiên có 3, 4 người trung niên lạ mặt đến nhà tôi, giới thiệu là ở hội cựu chiến binh muốn vào gặp tôi để nói chuyện, tôi mở cửa và mời mọi người vào phòng khách và bỗng nhiên ồ vào thêm rất nhiều người nữa ...

Tất cả khoảng 15 người ở độ tuổi trung niên và một vài người trên 60 hoặc trên 70 tuổi. Ở bên ngoài còn thêm khoảng 4, 5 thanh niên trẻ lạ mặt đứng, ngồi ở cửa, và ngoài sân. Sau khi mọi người yên vị, một người khoảng trên 50 tuổi nói là họ thuộc hội cựu chiến binh chiến trường Tây nguyên, hôm nay đến đây hỏi tôi về một số chuyện liên quan đến các bài viết của tôi ở trên mạng. Cuộc nói chuyện kéo dài từ 08:30 đến khoảng 09:35....

Trước khi kết thúc, một vài người đã nói những câu có tính chất áp đặt và đe dọa tôi với ý là họ sẽ không để cho gia đình tôi yên nếu tôi còn viết trên mạng như thế và có thể họ sẽ ném cả “cứt đái” (nguyên văn) vào nhà tôi.”

Phường Thụy Khuê, quận Tây Hồ (chắc chắn) đã nhiều lần đạt được “danh hiệu văn hóa” nên lực lượng quần chúng tự phát chỉ doạ là “có thể” ném “cứt đái” thôi, chứ chưa ném thật. Ở những địa phương khác thì sinh hoạt của đám người này (có phần) hơi kém lịch sự hơn chút xíu. Tam Kỳ, Quảng Nam là một nơi như thế, theo như tường trình của blogger 93 Comments:

“Nửa đêm ngày 3 tháng 4 năm 2013, lúc cả gia đình đang ngủ, thì ba tôi nghe tiếng xe gắn máy trờ tới trước nhà, sát chỗ ông ngủ (phòng ngủ ba tôi ngay sát mặt đường làng). Sau đó, là tiếng ào ào, nước văng tung tóe và một mùi hôi thối kinh khủng bốc lên. Ba tôi bật dậy và thoáng thấy chiếc xe máy chở hai tên thanh niên rồ ga bỏ chạy. 

Cả nhà thức giấc và hiểu ra đó là trò bẩn thỉu của an ninh mà nhiều người bất đồng chính kiến đã từng phải chịu trước đây như cụ Hoàng Minh Chính, bà Trần Khải Thanh Thủy… và gần đây là chị Bùi Hằng...” 

Trò “bẩn thỉu” này không chỉ được sự hổ trợ của đám “an ninh” mà còn được yểm trợ bởi lực lượng dân phòng trên mạng. Bên dưới bài tường thuật của Huỳnh Thục Vy, trên trang Dân Làm Báo, có đôi vị đã góp ý một cách vô cùng... tế nhị và thấu đáo:


Đúng là khổ thân, nửa đêm thức dậy mà phải dọn dẹp đống hôi thối đó thì thật là cực. Nhưng để kết luận đó là do phía an ninh họ làm thì thật chẳng có cơ sở xác đáng nào hết. Vì nếu họ làm vậy thì khác nào tự ăn cướp rồi tự khai. Đây cũng có thể là hành động của bên phe nào đó chống chính quyền và muốn vu oan cho họ thì sao. Hay với những hành động phản kháng của Huỳnh Thục Vy thì đừng nghĩ người dân ai cũng ủng hộ cả... 


Khi chưa có bằng chứng thì không phải cái gì cũng quy chụp hết cho an ninh cộng sản, vẫn có thể nghĩ đến khả năng là do hàng xóm ra tay.

Những ý kiến kể trên, xem ra, đều điềm tĩnh, nhã nhặn và ý nhị. Ít ra thì cũng đỡ dùi đục hơn phản hồi của (khách viếng thăm) có qúi danh là Bạch Hùng – bên dưới Thư Kể Về Việc Bị Đánh Đập Trong Tù Của Đỗ Minh Hạnh – đọc được nơi trang Dân Luận, vào hôm mùng 6 tháng 7 vừa qua:

“Hoàn toàn không có vụ quản giáo đánh đạp tù nhân. Còn việc các tù nhân khác đánh hay không thì phải cóchứng cớ minh bạch và rõ ràng, và phải yêu cầu đương sự chứng minh được quản giáo đứng đằng sau.
Còn nếu không chứng minh được ai là người đánh, ai là người ra lệnh đằng sau, không có chứng cớ.... thì mọi lời buộc tội bịa đặt một phía là vô giá trị. Đương sự hoàn toàn có thể bịa đặt bất cứ một chuyện gì, cái này chắc ai cũng biết...”

Và có lẽ người biết rõ nhất không ai khác hơn là ông Hồ Quang Lợi, Trưởng Ban Tuyên Giáo Thành Ủy Hà Nội. Trên báo Lao Động, số ra ngày 1 tháng 9 năm 2013, giới chức này đã “nêu kinh nghiệm ‘tổ chức nhóm chuyên gia’ đấu tranh trực diện, tham gia bút chiến trên internet với các luận điệu xuyên tạc của các thế lực thù địch.”

Nguồn tranh: nguyentandung.org

Nhóm “chuyên gia” này còn có tên gọi chính xác là... những dư luận viên. Blogger Trương Duy Nhất – khi còn ở vị trí của một người tù dự khuyết – đã có bài bài tường thuật về một cuộc đấu tranh (quyết liệt) giữa những dư luận viên với các thế lực thù nghịch. Xin ghi lại tóm lược:

“Tòa chưa kết tội, nhưng những trận ném đá tơi bời trên báo chí đã bắt đầu được lệnh xung phong trút lên đầu cô nữ sinh Nguyễn Phương Uyên với lối chửi rủa hằn học thô bỉ chưa từng có... Hãy đọc vài comment điển hình được báo chí chọn lọc đăng tải:

- “Không biết 2 nhóc này ăn gạo của nông dân mình hay ăn bơ, sữa nước ngoài mà ngu xuẩn như thế ?”

- “...Thiếu, đói, khó khăn thì phải lao động chứ. Tội gì cho bằng tội chống phá đảng, nhà nước (chống lại nhân dân)”

- “Thật uổng cơm cha mẹ, chẳng qua là vừa tham vừa ngu mới bị lừa như thế...”

- “Tội bán dâm kiếm tiền tuy ô nhục nhưng cũng không nặng bằng tội bán nước, chuyến này khổ rồi em ơi.!!!!”

-“ No cơm ấm áo nên "Rửng mỡ". Cho ngồi tù rục xương, lao động khổ sai suốt đời cho đáng đời...”


Vẫn theo blogger Trương Duy Nhất, kiểu hướng dẫn dư luận của đám dư luận viên kể trên “không chỉ phản tuyên truyền” mà còn “vô văn hóa” nữa. Blogger Người Buôn Gió thì nhìn vấn đề ở một khía cạnh khác. Có lẽ vì buôn gió không lãi mấy, và bị túng thiếu thường trực nên ông chỉ chăm chăm lo đến chuyện... tốn (bộn) tiền của ngân qũi quốc gia:

“Để đấu tranh với bọn tuyên truyền xấu, bôi nhọ chế độ. Một thành phố lớn thuê 900 dư luận viên để củng cố niềm tin trong nhân dân rằng chế độ này tốt đẹp và đang ngày một tươi sáng hơn.

Mức lương của một dư luận viên trong một ngày là bao nhiêu. Tính mặt bằng xã hội thì bèo nhất mỗi dư luận viên lãnh 100 ngàn một ngày, cộng thêm 100 ngàn phụ phí về trà thuốc, máy móc, thiết bị, báo chí... thì họ mới có thể tuyên truyền cho tốt được. Vậy mỗi ngày thành phố bỏ ra 180 triệu đồng chi cho đám này hoạt động, một tháng là 5,4 tỷ đồng.”

Dù vậy, họ vẫn “tuyên truyền không được tốt” gì cho lắm, nếu chưa muốn nói là ngược lại, theo nhận xét của blogger Huỳnh Ngọc Chênh:

“Không biết các dư luận viên được nhà nước trả lương nầy làm những việc gì trên mạng nhưng sự xuất hiện của họ ngẫu nhiên trùng hợp với sự xuất hiện của nhiều trang blog nặc danh bậy bạ và bẩn thỉu. Chúng thường giả danh là yêu nước, là chống cộng, là dân chủ, là hải ngoại... để viết những bài bịa đặt bôi nhọ những trí thức, nhân sĩ và những blogger tiến bộ.

Và bây giờ đám âm binh đó lại chỉa mũi dùi vào chính các vị lãnh đạo của đảng cũng như vào chính anh đấy anh Tư ạ. He he, chơi âm binh có ngày bị mặc áo giấy là vậy.”

Nhân vật được gọi là “anh Tư” trong đoạn văn thượng dẫn không ai khác hơn là ông đương kim Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang, vị lãnh đạo đã trở thành nạn nhân của đám... âm binh trên mạng. Ông Sang, tất nhiên, không phải là nạn nhân duy nhất.

Xem như thế mới thấy là nuôi đám âm binh dưới đất đỡ tốn kém hơn, và cũng an toàn hơn nhiều. Chả phải trang bị đồng phục, máy móc hay thiết bị gì ráo trọi. Chỉ cần thả rông ra đường với cái băng đỏ là chúng có thể kiếm ăn suốt ngày bằng cách... tuýt còi. Không những chỉ đủ ăn mà còn đủ chia cho bên lực lượng an ninh nữa.

Đám dân phòng dưới đất cũng không thể theo lệnh của những đồng chí lãnh đạo phe này để ném cứt đái túi bụi vào mặt mũi của những đồng chí phe kia, như cuộc chiến Ba/Tư đang diễn ra trong hiện nay – trên mạng.

Tuy biết thế nhưng để đáp ứng nhu cầu tình thế nên cả hai bên (Ba/Tư) đều đành phải chịu thế thôi. Gieo gió thì gặt bão. Và cơn bão săp tới không chỉ đến bởi hai đám dân phòng.

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét