Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

Bản chất hôm nay và ngày mai của cộng sản



1/ Bản chất hôm nay và ngày mai của cộng sản


Le Nguyen (Danlambao) Ngoài mô hình tổ chức cai trị, hệ thống tổ chức bộ máy nhà nước khoa học, hiệu quả thì tinh thần dân tộc, lòng yêu nước và khát khao tận hiến khả năng của mỗi người dân cho quê hương dân tộc như lẽ sống, là điều kiện không thể thiếu để dẫn đưa đất nước tiến lên hùng cường thịnh vượng. Tiếc rằng đảng cộng sản Việt Nam đã sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu lẫn bạo lực cách mạng cướp quyền lãnh đạo độc quyền và ngay từ trong quá khứ cho đến thời hiện tại, đảng cộng sản đã không ngừng nghỉ tuyên truyền dối trá để lợi dụng lòng yêu nước, lợi dụng tinh thần dân tộc, bán buôn xương máu dân tộc cho những tham vọng cá nhân, cho lý tưởng cộng sản - một tư tưởng ngoại lai hoang tưởng phi nhân tính.

Không những thế, đảng cộng sản còn áp dụng nhiều công cụ nhằm triệt tiêu tinh thần dân tộc, tinh thần yêu nước theo truyền thống văn hóa của cha ông nghìn đời để lại, với chiêu bài “chủ nghĩa tam vô,” vô gia đình, vô tôn giáo, vô tổ quốc... với yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội... bằng nhiều thủ đoạn phi đạo đức như qua tuyên truyền dối trá, qua trấn áp khủng bố, qua chính sách ngu dân... làm cho dân tộc Việt Nam trở nên hèn kém bạc nhược, tê liệt ý chí đấu tranh... biến nhân dân thành bầy cừu dễ sai khiến, biến công cụ tay sai “còn đảng, còn mình” thành những cổ máy giết người man rợ như loài thú hoang dã, biến người cộng sản thành những con quái vật hình người dạ thú gieo rắc tội ác kinh hoàng cho dân cho nước khiến cho những người một thời mê muội tin theo cộng sản, vừa là tội phạm vừa là nạn nhân tỉnh ngộ thốt lên:

“Cộng sản nó giết mình hôm nay, ngày mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!” (Thượng tọa Thích Trí Quang)

Câu phê phán ngắn gọn lạnh lùng nói về bản chất gian manh, độc ác tàn bạo đậm nét cộng sản của ông Thích Trí Quang, một nhân vật lịch sử nhiều tăm tiếng cũng như lắm tai tiếng trong cuộc chiến tranh quốc - cộng ở miền nam Việt Nam của thế kỷ trước. Người khuynh hữu cho rằng ông hoạt động cho cộng sản, kẻ thiên tả bảo rằng không và cho đến thời điểm này vẫn chưa có kết luận thống nhất ông Trí Quang là công sản hay không cộng sản bởi ông vẫn còn sống nhưng bị bịt miệng hoặc tự nguyện tịnh khẩu không chính thức công bố, nói thật về nhân thân của mình?

Thật ra, ông Thích trí Quang đã là quá khứ, cho dù ông có là cộng sản hay không cộng sản đều không quan trọng, không cần phí sức bàn cãi bởi tất cả đều không thay đổi được nội dung của câu nói thật chí lý, cực hay về sự thật cực kỳ đểu cáng đáng ghê tởm: “Cộng sản nó giết mình hôm nay, ngày mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”(1) chỉ ra một hành động “ngụy”... ngụy trang, ngụy quân tử có thật của cộng sản, đặc biệt là cộng sản Việt Nam.

Nói về ngụy trang, ngụy quân tử núp dưới vỏ bọc đạo đức không ai có thể vượt mặt ông Hồ Chí Minh giết người hôm trước, hôm sau có thể sụt sùi trước các ống kính truyền thông và ông Hồ dã được bộ máy tuyên truyền cộng sản tô vẽ, ngợi ca, tôn vinh để nhân dân sì sụp bái lạy như một ông thánh lúc còn sống cũng như khi đã chết mà không biết rằng bản thân khát máu khủng khiếp của ông Hồ Chí Minh, ngoài việc làm tay sai cho ngoại bang, ông cũng đã từng dạy cho đảng viên cộng sản khủng bố giết người trong dịp “đại hội anh hùng chiến sĩ thi đua”, qua lời kể của cựu đảng viên Hoàng Hữu Quýnh trong hồi ký “Tôi Bỏ đảng”:

“...Mỗi lần các chú giết được Tây hoặc Việt gian thì phải viết giắt cài lên áo công bố tội trạng. Nếu muốn cho xác người chìm xuống thì các chú phải mổ bụng và bổ đôi cái bao tử thì cái xác mới chìm xuống được.

Nghe kể chuyện giết người, tôi choáng váng sợ hãi, nhưng rồi cũng phải vỗ tay tán thưởng, ca ngợi thành tích các anh hùng…”(2)

Dù lời kể của ông Hoàng Hữu Quýnh, đảng viên cộng sản đã bỏ đảng có là thật hay do lòng thù hận, bôi nhọ nói xấu “bác” thì suốt thời chiến tranh vệ quốc đến chiến tranh huynh đệ tương tàn, cả trong Nam ngoài Bắc đã có biết bao người dân Việt Nam bị cộng sản giết theo cách dã man, rồi giắt cài lên áo tội trạng (?) là có thật và những người Việt Nam sinh ra lớn lên sống trong lòng cuộc chiến ít nhất cũng đã có một lần trong đời được chứng kiến cảnh giết người man rợ của cộng sản như ông Hoàng Hữu Quýnh cựu đảng viên cộng sản kể. Thế mà không hiểu sao đảng cộng sản lại ngợi ca hành động giết người man rợ như là anh hùng?

Đắng cay hơn cả là những anh hùng “giết người” được đảng cộng sản tôn vinh trên các phương tiện tuyên truyền loa đài hôm trước thì hôm sau vào một buổi u ám nào đó lại bị chính các đồng chí anh hùng của mình thanh toán, thanh trừng khi đã không còn giá trị lợi dụng hoặc trở thành đối tượng cản trở tham vọng quyền lực danh vọng của họ thì họ núp dưới vỏ bọc kỷ luật đảng hoặc nhân danh lợi ích tổ quốc để loại trừ!

Điển hình cho việc thanh trừng đồng chí trong nội bộ đảng cộng sản là trường hợp của tướng Nguyễn Bình ủy viên quân sự, là tổng chỉ huy chiến trường Nam Bộ, là trùm khủng bố ám sát thủ tiêu, là người huấn luyện điều khiển những kẻ giết người chuyên nghiệp, giết người kinh khủng, giết từng người đến giết người hàng loạt không thua kém bất cứ đồng chí lãnh đạo đảng cộng sản nào và đã bị thanh toán, bị chết dưới tay của các đồng chí của ông ta trong thời kháng chiến chống Pháp. Gần đây sau hơn nửa thế kỷ bị đồng chí loại trừ, nằm hiu quạnh lạnh lẽo trên đất Campuchea, tướng Nguyễn Bình được đảng cộng sản tổ chức đi tìm hài cốt mang về chôn cất, đặt tên đường trong thành phố Sài Gòn và cuộc đời, sự nghiệp của ông tướng Bình được đảng “ưu ái” dựng thành phim như một hình mẫu anh hùng để phục vụ tuyên truyền…

Qua những việc đảng cộng sản làm đối với tướng Bình thì tướng Nguyễn Bình đã được đứng chung, được xếp vào danh sách những người tin, nghe theo đi theo cộng sản bị cộng sản giết hôm trước, hôm sau được đặt vòng hoa phúng điếu như các ông Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo, Hoàng Văn Thái, Đinh Đức Thiện… đại tướng Lê Trọng Tấn…

Cũng nên nói thêm, có một chi tiết đáng quan tâm là trong đám người dự lễ tang tướng Lê Trọng Tấn không ít người nghe thấy lời sụt sùi khóc lóc kể lể của vợ ông “…bộ chính trị ơi là bộ chính trị…” đã bị ông Trường Chinh, chính phạm của cải cách ruộng đất chặn lời…rồi đến khi gia đình bốc mộ ông tướng Lê Trọng Tấn đem về quê chôn cất, bà chị của ông đã không sợ sệt kiêng dè, nức nở thốt lên “…em ơi, em theo cộng sản làm gì để nó giết em…”

Những sự thật lịch sử dẫn chứng trong bài viết chỉ là một mảng cực nhỏ sự thật liên quan đến bác đảng đã “xử” đối với những ai tin, nghe theo làm theo lời tuyên truyền bịp bợm, dối trá của cộng sản và đảng cộng sản là tập thể quy tụ thành phần bất hảo có lời nói việc làm gian manh, lật lọng, tráo trở không khác băng đảng xã hội đen đã bị Bảy Viễn lãnh đạo Bình Xuyên, một anh hùng hảo hớn ở Nam Bộ thời kháng chiến chống Pháp thẳng thắn vạch mặt chỉ tên trong buổi họp do tướng Nguyễn Bình đại diện đảng cộng sản chủ trì:

“…Tôi cũng không khoái mấy cha chính trị viên.. Khi mới lập bộ đội, gian khổ chết chóc thì không thấy các cha đâu, khi bộ đội thành nề nếp, có đại đội, có tiểu đoàn rồi thì các cha vác mặt tới đòi chia quyền chỉ huy…”(3)

Lời bộc trực bạt mạng mang tính đặc thù Nam Bộ của tướng Bình Xuyên, Bảy Viễn nói với tướng Nguyễn Bình cũng như nói với đảng, là nói lên sự thật “cướp công” của đảng cộng sản đối với những tổ chức đảng phái yêu nước nhưng không “yêu” đảng cộng sản trong cuộc kháng chiến chống Pháp được đội ngũ tuyên truyền định hướng dư luận để đảng trở thành lãnh đạo “tài tình sáng suốt” và cũng chính đội ngũ tuyên truyền này đổi trắng thay đen, bóp méo sự thật ngụy tạo hình mẫu anh hùng không có thật, thậm chí biến những tên đồ tể khát máu giết người hàng loạt trở nên vĩ đại, anh hùng đúng với chủ trương đường lối và bản chất của đảng vốn có.

Khi nói về bản chất độc ác gian manh, bạc tình bạc nghĩa trong nội bộ đảng cộng sản Việt Nam không nhằm mục đích bôi nhọ, nói xấu ông Hồ Chí Minh hay đảng cộng sản Việt nam mà chỉ muốn nói lên sự thật cộng sản để nhắc nhở tuyên truyền viên, dư luận viên, văn nô bồi bút hãy quay đầu vào bờ đừng nhắm mắt bước theo chiếc gậy chỉ huy của tuyên giáo trung ương đảng cộng sản phỉ báng, xuyên tạc những người Việt Nam yêu nước qua các câu chữ mà ngay cả một người có trí tuệ trung bình cũng thấy có động cơ xấu, cố tình nói sai sự thật, phỉ báng bôi nhọ tuổi trẻ yêu nước Phương Uyên - Nguyên Kha như:

“…Nguyên Kha là một tên lưu manh, có bản chất cực đoan trong máu... Đối với Phương Uyên, một khuôn mặt trắng trẻo, trong sáng ai nhìn cũng thấy thiện cảm nhưng kèm theo đó là sự khờ dại mà nói đúng hơn là ngu ngốc...

...Rõ ràng Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Phương Uyên,"yêu nước"chỉ là chiêu bài do kẻ chủ mưu từ bên ngoài tạo ra để che đậy hành vi phạm pháp...

...Tội của em nghiêm trọng là vì những hành động đó được bàn bạc, phân công chặt chẽ, nhằm mục đích kiếm tiền. Đáng trách là Uyên đổi tự do của mình bằng vật chất nhơ nhớp...”(4)

Làm thế nào mà các ông bà văn nô bồi bút có thể viết lên những câu lời như thế, khi ít nhiều đã nghe thấy Phương Uyên –Nguyên Kha thể hiện tính trong sáng đầy khí phách trước phiên tòa của kẻ bán nước xử người yêu nước, qua dáng đứng hiên ngang ngẩng cao đầu dõng dạc tuyên bố đanh thép:

“Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi. Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống đảng cộng sản. Mà chống đảng thì không phải là tội.(Đinh Nguyên Kha)

“Tôi là sinh viên yêu nước, nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì những người trẻ khác sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất nước. Nếu một sinh viên, tuổi trẻ như tôi mà bị kết án tù vì yêu nước thì thật sự tôi không cam tâm...

...Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước và cuối cùng là chúng tôi làm xuất phát từ tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn.”(Nguyễn Phương Uyên)


Hình ảnh sáng đẹp như thiên thần và dáng đứng hiên ngang cùng giọng nói hùng hồn như dư âm tổ tiên nghìn xưa vang vọng lại của tuổi trẻ Phương Uyên – Nguyên Kha làm lay động hàng triệu trái tim cùng chung nhịp đập, không giúp cho các ông bà tỉnh thức nhìn lại mình và dừng mọi hành động tiếp tay cho kẻ ác được hay sao?

Thú thật nói về bản chất cộng sản trong bài viết này không tập trung kể lể, lên án tội ác cộng sản gây ra đối với cái gọi là kẻ thù giai cấp, kẻ thù tưởng tượng và với dân lành vô tội. Bài viết chỉ tập trung vào những cuộc thanh trừng đẫm máu, trù dập điển hình của những đại công thần, những người từng phục vụ cho chế độ như các tướng Nguyễn Bình, Hoàng Văn Thái, Lê Trọng Tấn... các trí thức Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường, Hoàng Minh Chính... các văn nghệ sĩ Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Phùng Quán... là sự thật lịch sử đỏ máu đã xảy ra trong nội bộ đảng cộng sản Việt Nam.

Tất cả sự thật xảy ra trong suốt chiều dài lịch sử đảng cộng sản như là tấm gương phản chiếu cho các tuyên truyền viên, dư luận viên, văn nô bồi bút còn lương tâm, có chút hơi thở trí tuệ tự quyết định số phận của mình. Xem có nên tiếp tục bịt mắt bịt tai, đổi trắng thay đen viết ra những điều dối trá chống lại công lý sự thật, phục vụ cho ý đồ đen tối cá nhân, phe nhóm của bọn xấu núp dưới bóng lý tưởng nhảm nhí hoang tưởng cộng sản, tiếp tay cho kẻ ác lợi dụng tinh thần dân tộc, lợi dụng tinh thần yêu nước và triệt tiêu lòng yêu nước của dân tộc việt Nam.

Không khéo lòng trung thành cúc cung tận tụy của các ông bà tuyên truyền viên, dư luận viên, văn nô bồi bút bỗng chốc trở thành miếng mồi không đầy miếng nuốt cho đảng cộng sản như các công thần của chế độ so ra thân phận các ông bà nào có nghĩa lý gì, khi đó hối có còn kịp chăng(?) và lời nói: “cộng sản giết mình hôm nay, ngày mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu” của thượng tọa Thích trí Quang, dù cho ông có là cộng sản hay không cộng sản thì lời nói đó vẫn giữ nguyên trá trị “chân lý” vượt lên trên cả không lẫn thời gian để cùng tồn tại với loài người.

_________________________________

Chú thích:

2) Hoàng Hữu Quýnh: Tôi Bỏ Đảng, trang 109.
3) Nguyên Hùng: Bảy Viễn Thủ Lĩnh Bình Xuyên, trang 196.
4) Ý chính của các bài viết trên báo lề đảng được sử dụng trong các phản hồi trên báo lề dân.

                                         ============================

Phạm Thanh Nghiên: Tôi cũng sẽ tuyệt thực để ủng hộ Cù Huy Hà Vũ

Phạm Thanh Nghiên Và tôi, nhân danh một Công dân Tự do, cũng sẽ tuyệt thực tại nhà riêng ở số 17, đường Liên khu Phương Lưu 8, phường Đông Hải 1, quận Hải An, Hải Phòng. Vì điều kiện sức khỏe không tốt nên tôi sẽ tuyệt thực làm hai đợt, mỗi đợt 03 ngày. Đợt 1 từ ngày 16/6 đến 19/6/2013. Đợt hai từ 20/6 đến 23/6/2013 để không chỉ bày tỏ sự khâm phục và sẻ chia tinh thần tranh đấu của Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ và Bác sĩ Phạm Hồng Sơn mà còn muốn gửi đi thông điệp của riêng tôi rằng: Không một ai phải độc hành trên con đường tìm kiếm Tự do và Công bằng cho dù người đó đang trong chốn ngục tù.
*
Ngày 10/6/2013, người tù lương tâm Cù Huy Hà Vũ đã bước sang ngày thứ 15 tuyệt thực trong nhà tù - Trại giam số 5 Thanh Hóa – để phản đối việc nhà chức trách “xâm phạm quyền lợi hợp pháp” đối với ông. Bạn bè và người thân của ông Vũ cho biết: Chưa có dấu hiệu nào cho thấy ông Vũ đã dừng việc tuyệt thực.

Ngày 10/6 cũng là ngày người cựu Tù nhân lương tâm, nhà tranh đấu cho Nhân Quyền và Dân Chủ nổi tiếng Phạm Hồng Sơn sẽ bắt đầu cuộc tuyệt thực kéo dài 07 ngày tại nhà riêng ở số 21, ngõ 72B Thụy Khuê, Hà Nội. Một trong những lý do ông Sơn đưa ra là nhằm “ Bày tỏ sự khâm phục và chia sẻ tinh thần đấu tranh và những rủi ro mà Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ đang đối mặt. Đồng thời sự tuyệt thực này cũng là một bày tỏ đồng cảm, chia sẻ với tất cả những người đã và đang chịu sự sách nhiễu bách hại của cường quyền tại Việt Nam”.

Và tôi, nhân danh một Công dân Tự do, cũng sẽ tuyệt thực tại nhà riêng ở số 17, đường Liên khu Phương Lưu 8, phường Đông Hải 1, quận Hải An, Hải Phòng. Vì điều kiện sức khỏe không tốt nên tôi sẽ tuyệt thực làm hai đợt, mỗi đợt 03 ngày. Đợt 1 từ ngày 16/6 đến 19/6/2013. Đợt hai từ 20/6 đến 23/6/2013 để không chỉ bày tỏ sự khâm phục và sẻ chia tinh thần tranh đấu của Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ và Bác sĩ Phạm Hồng Sơn mà còn muốn gửi đi thông điệp của riêng tôi rằng: Không một ai phải độc hành trên con đường tìm kiếm Tự do và Công bằng cho dù người đó đang trong chốn ngục tù.

Vì sao tôi tuyệt thực trong 06 ngày, chia làm hai đợt mà không phải một tuần, hay mười ngày liên tục và bắt đầu từ ngày 16 chứ không phải ngay hôm nay khi ra thông báo này?

Thứ nhất, tôi vừa trải qua một cơn đau nặng và đang trong quá trình điều trị. Sẽ rất nguy hiểm nếu tôi thực hiện việc tuyệt thực trong tình trạng sức khỏe chưa hồi phục. Hơn nữa, việc tuyệt thực là nhằm bày tỏ tinh thần tranh đấu, tình đoàn kết với những người chung chí hướng chứ không phải một hình thức tự hủy hoại bản thân. Tuy nhiên, nếu trong vài ngày tới sức khỏe tôi chưa hoàn toàn bình phục thì việc tuyệt thực sẽ vẫn diễn ra như dự kiến.

Trong trường hợp Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ dừng việc tuyệt thực trong tù trước khi tôi thực hiện hành động này thì đó là một tín hiệu may mắn vì nó chứng minh việc tranh đấu của ông đã đạt kết quả ( cho dù ông phải chịu một tổn thất rất lớn về sức khỏe). Khi đó, tôi sẽ không thực hiện việc tuyệt thực vì điều đó, tôi nghĩ không còn cần thiết.

Thứ hai, hẳn sẽ nhiều người nghi ngờ ( và được quyền nghi ngờ) về mục đích tuyệt thực của tôi. Câu hỏi là: Tại sao tôi không tuyệt thực ngay khi ra thông báo này mà phải chờ đến 6 ngày sau, khi mà rất có thể ông Vũ sẽ chấm dứt việc tuyệt thực trong tù? Ngoài lý do sức khỏe như đã nói ở trên, còn vì lý do khác: Tôi đã từng có thời gian 30 tháng ở tại Phân trại số 4, Trại giam số 5 Thanh Hóa. Tôi rất hiểu lối “hành xử phi pháp và phi nhân” của những người có trách nhiệm tại Trại giam số 5. Cũng như sự thù ghét của chế độ này đối với những người có tiếng nói bênh vực cho lẽ phải. Chính ông Lường Văn Tuyến, ngày 16 tháng 2 năm 2011 cũng đã nhân danh một Giám thị trại giam hứa sẽ dành cho tôi một buổi tiếp sau nhiều lần cho cấp dưới trì hoãn. Xin lưu ý, ngày 16 tháng 2 năm 2011, tôi đã “đón đường”, “chặn gặp” trong một lần hiếm hoi ông này cùng các đồng sự từ Phân trại số 1 - nơi đặt văn phòng làm việc của ông - tới Phân trại số 4 ( nơi giam giữ tù nhân nữ) - để “thị sát”.

Nhưng kể từ ngày 16/2/2011 đến ngày tôi hết án, 18/9/2012 là vừa tròn 19 tháng, ông Tuyến đã không thực hiện lời hứa hay nói cách khác, ông đã nhân danh một Giám thị, người có quyền lực cao nhất của Trại giam để nuốt lời đối với một người tù. Những sự việc kể trên cho thấy tình trạng của Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ lúc này rất nghiêm trọng bởi không có dấu hiệu nào cho thấy ông dừng việc tuyệt thực cũng như dấu hiệu …nhượng bộ từ phía chính quyền.

So với mười mấy ngày tuyệt thực( có thể còn kéo dài nữa) của Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ và 07 ngày của bác sĩ Phạm Hồng Sơn, việc làm của tôi thật vô cùng tầm thường và nhỏ bé nhưng trước mắt, đó là tất cả những gì tôi có thể làm trong hoàn cảnh của mộtngười tù bị quản chế và với tình trạng sức khỏe tồi tệ.

Tất nhiên, những băn khoăn của bác sĩ Sơn cũng là những băn khoăn của tôi. “Sẽ có những nghi vấn về tính xác thực của việc tuyệt thực”. Và xin lấy lựa chọn của bác sĩ Sơn để diễn tả sự lựa chọn cho mình: “đặt niềm tin tuyệt đối vào sự tin tưởng tuyệt đối của mọi người”.

Xin gửi tới Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, bác sĩ Phạm Hồng Sơn và những người tôi yêu mến tấm lòng của một con người bé nhỏ.

Hải Phòng ngày 10/6/2013


                                           ===============================

3/ Tuyệt thực trong tuyệt vọng?


Nhân ngày tuyệt thực thứ 13 của người tù lương tâm Cù Huy Hà Vũ, 8/6/2013

Từ Linh (pro&contra) - Giữa tĩnh lặng của những ngày qua, và của ngày thứ 13, tôi tưởng tượng ra một cảnh tượng khác, thế này:

13 trí thức thân thiết với anh quyết định tuyệt-thực-đồng-hành-cùng-tù-nhân-lương-tâm.
Cuộc tuyệt thực đồng hành diễn ra ở một nơi nào đó bí mật, để không bị ngăn cản, nhưng hình ảnh sẽ được truyền hình trực tiếp trên YouTube.
Hưởng ứng việc này, rất nhiều người khác, thoạt đầu là 7 thanh niên trong đội bóng chống đường lưỡi bò, cũng tuyệt thực.
Một ngày sau, 77 người khác ở Sài Gòn, Hà Nội, Huế, Đà Nẵng, California, Sydney, Paris, Toronto… cũng tuyệt thực.
*

1.

Tôi tưởng tượng:
người tù tuyệt thực đến ngày thứ 13 đang ngồi trước mặt tôi.
Anh ngồi bất động
ngực nhô lên, hạ xuống, rất chậm
hơi thở mỏng
tôi ngửi được cái mùi nao nao quen thuộc của người tuyệt thực.
Không có âm thanh gì
cũng nhiều giờ rồi anh không nói gì
có lẽ
đây là lúc những người yêu mến anh phải nói.

***

Tôi tưởng tượng:
Vợ anh lòng như lửa đốt
chị gọi người này, hỏi người kia
chị kêu cứu khắp nơi, mong mọi người can thiệp.
Chị được đáp ứng chân tình
nhưng tiếc thay
chỉ nhỏ giọt
đếm trên đầu ngón tay.
Chị làm hết cách rồi
chị viết rồi, kêu cứu rồi, gào thét rồi, tự làm khổ rồi
giờ chị cũng không nói thêm được gì.
Sức chị cũng yếu dần
như hơi thở anh yếu dần.


2.


Giữa tĩnh lặng của những ngày qua, và của ngày thứ 13, tôi tưởng tượng ra một cảnh tượng khác, thế này:

13 trí thức thân thiết với anh quyết định tuyệt-thực-đồng-hành-cùng-tù-nhân-lương-tâm.

Cuộc tuyệt thực đồng hành diễn ra ở một nơi nào đó bí mật, để không bị ngăn cản, nhưng hình ảnh sẽ được truyền hình trực tiếp trên YouTube.

Hưởng ứng việc này, rất nhiều người khác, thoạt đầu là 7 thanh niên trong đội bóng chống đường lưỡi bò, cũng tuyệt thực.

Một ngày sau, 77 người khác ở Sài Gòn, Hà Nội, Huế, Đà Nẵng, California, Sydney, Paris, Toronto… cũng tuyệt thực.

Con số cứ thế tăng dần, có người tuyệt thực 24 giờ, có người 12 giờ, có người 6 giờ, 3 giờ.

Và sẽ có lúc được 1.000 giờ, 10.000 giờ, 100.000 giờ tuyệt thực cùng tù nhân lương tâm, thu hút 1 triệu view, 10 triệu view, 100 triệu view.

Lại có người mở blog với đồng hồ tuyệt thực đếm xuôi: ngày thứ 13, ngày thứ 14, 15… Mỗi ngày sẽ có hàng chục, hàng trăm người lên tiếng, câu chuyện của anh được kể lại, hình ảnh của anh được nhắc lại.

Không có cửa cơ quan hữu trách nào trên thế giới không được gõ, không có nhà đấu tranh nhân quyền nào không được báo động để lên tiếng cho anh, kể cả các nghệ sĩ dấn thân, kể cả Tổng Thư ký Liên Hiệp Quốc, Tổng thống các nước tự do.

Rất nhiều nhà thờ, chùa chiền, đền đài, thánh thất sẽ thắp nến trong những đêm không ngủ cầu nguyện cho anh.

Tất cả đều nói rằng:


Này nhân loại, có một người đang vì người mà thoi thóp!

Không cần phong thánh cho người đâu,
Người ấy chỉ bằng xương thịt, cũng biết căm ghét, cũng giận dữ, cũng đói khát như mọi người bình thường,
Nhưng người ấy tin vào sự thật,
Và người ấy sắp chết.

Chỉ cần vậy thôi.

Chỉ một người còn chịu bất công trong cõi ta bà này thì cũng đủ cho bồ tát từ chối niết bàn rồi.

***

Đó là điều tôi tưởng tượng.

Không tưởng tượng thì thấy im ắng quá.

Chưa nhiều người nói gì, trừ một vài cá nhân, vài bài tường trình, vài tổ chức phi chính phủ.

Cũng có thể thấy đàng sau người tù tuyệt thực chẳng có “thế lực thù địch” nào hậu thuẫn, chẳng có tổ chức, đơn vị nào đỡ đầu.

Chỉ là một người đơn độc, với vài người thân thiết, chống chọi với thần chết.

Và thần chết đang đứng ngoài đầu ngõ.


3.


Một điều tôi xin được chia sẻ cùng mọi người, nhỏ thôi, là chuyện này:

Người làm kinh doanh, marketing, PR, quảng cáo, truyền thông… thường tin rằng: Chẳng có gì hữu xạ tự nhiên hương! Tất cả phải dùng đến “PR”, marketing, quảng cáo… gọi chung là quảng bá.

Không quảng bá thì chẳng ai biết sản phẩm của anh, cái đẹp của em, nỗi khổ của mẹ, sự oan ức của bà, hay cả cái chết vì lương tâm rất đẹp của anh.

Quảng bá từ lâu đã trở thành một công nghiệp, với đầy đủ hệ thống nhân sự, quy trình làm việc, mạng lưới các công ty khách hàng, công ty cung cấp dịch vụ, công ty sản xuất, đơn vị tổ chức sự kiện, in ấn, phát sóng, phát hình… Người ta nói đến kế hoạch quảng bá cho từng giai đoạn, ý tưởng sáng tạo, chất lượng nghệ thuật, chất lượng hình ảnh và ngôn ngữ của các mẫu quảng bá, cũng có rất nhiều giải thưởng quốc tế cho hoạt động quảng bá hàng năm.

Hợp chung lại, đó là một lực lượng hùng hậu tạo dư luận xã hội, điều hướng tuyệt đại đa số người dân (được xem như khán giả, thính giả,độc giả) vào những trận khóc cười, phấn khích, thổn thức, phẫn nộ hay hành động.

Dĩ nhiên, quảng bá cho đảng và cho đời thì lúc nào cũng vui vẻ: Quảng bá chính trị thì tô vẽ chính khách như giáo chủ tốt lắm, tô vẽ chế độ như đất thánh sướng lắm! Quảng bá kinh doanh thì thúc mua, kích cầu, cứ tiêu đi, thụ đi, chơi đi, đời vẫn đẹp lắm!


4.


Vậy thì ai sẽ quảng bá cho những người tù lương tâm?

Không có câu trả lời, tôi chỉ xin phép nêu ra ở đây vài ý ngắn, ít nhiều chủ quan, để tham khảo:

Việc quảng bá luôn là quảng bá trên một kênh thông tin.

Đảng có trên 700 tờ báo và đài khắp các địa phương chỉ đế nói một điều: Đảng là đúng! Vậy để quảng bá cho người tù lương tâm hiện đang có kênh thông tin nào?

Tất nhiên không thể không kể đến lực lượng hàng trăm, hàng ngàn tờ báo mạng, blog, Facebook của những cá nhân tự nguyện lên tiếng vì sự thật, nhân quyền, dân chủ. Họ đã hoạt động hiệu quả.

Nhưng có lẽ chỉ hiệu quả trên mặt trận tiếng Việt, cho độc giả người Việt là chính.

Bài báo đọc được hôm nay, 8/6/2013, trên Bauxite Vietnam của giáo sư Tương Lai, “Những bàn chân nổi giận / Vietnam’s Angry Feet” được dịch qua tiếng Anh đăng trên The New York Times hôm 6/6 cũng nhắc đến một cách nhìn mới, hướng đến độc giả nói tiếng Anh toàn cầu.

Và đây vẫn là một thiếu sót lớn trong công cuộc vận động, quảng bá cho nhân quyền của người Việt.

Một thực tế nên được nhìn ra là: Hiện có 3 triệu người Việt hải ngoại, trong số có rất nhiều người giỏi, kể cả những nhà báo quốc tế, nhưng đến nay vẫn chưa có tờ báo tiếng Anh nào sánh được với tờIrrawaddy [i] của người lưu vong Miến Điện.

Đó là tờ báo có lập trường độc lập, với phong cách làm báo chuyên nghiệp, tiếng Anh đẳng cấp quốc tế, và tạo được ảnh hưởng toàn cầu.

Trong khi đó, các đơn vị thông tin lớn dành cho khán giả người Việt hiện nay vẫn chỉ là các đài Việt ngữ của chính phủ Mỹ, Anh, Pháp, Úc, không phải của “mình”.

(Đó là chưa kể đến chuyện BBC tiếng Việt hiện đang dùng một thứ tiếng Việt “làng xa” nào đó trong cách dịch, cách viết tựa, cách đưa tin. [ii] Thiếu hẳn tính chuyên nghiệp cần có, ít nhất tương tự như phiên bản BBC tiếng Anh.)

***

Cũng ngày tuyệt thực thứ 13 hôm nay, khi lướt qua các trang văn học có uy tín như Tienve.org, Damau.org… tôi cũng thấy buồn buồn.

Rất đông các nhà văn, nhà thơ Việt ở nước ngoài, trong nước cũng vậy, nhiều người có tài năng, nhưng cứ như lạc loài sao ấy.

Trong khi họ làm công việc rất chính đáng, cần được bảo vệ và cổ vũ, là sáng tác những gì trái tim và cái đầu mách bảo, thì phần lớn những gì họ viết ra dường như lại cho thấy họ đang ở một cõi nào đó lẻ loi lắm.

Rất ít người cho thấy họ đang thực sự nối mạng với định mệnh của đồng bào mình, với thực tại đau đớn từng ngày của nhiều người trong nước.

(Đó cũng là tình trạng chung của nhiều trí thức, nghệ sĩ lưu vong Tiệp Khắc, Ba Lan, Nga… thời cộng sản, không chỉ của người Việt.)

***

Không chỉ những nghệ sĩ nhạy cảm, hơn 30 triệu người Việt dùng internet trong nước cũng vậy, họ cũng chưa thực sự nối mạng với nhau.

Biết rằng ai nấy trên thế giới đều dùng Facebook, Twitter để hẹn cà phê, hỏi thăm sức khỏe, khen chê, tán tỉnh, mua bán… nhưng ở xứ tự do, khi có thiên tai, biến động, nạn nhân cần trợ giúp thì lập tức Facebook, Twitter trở thành những bệ phóng thông tin siêu nhanh.

Ở Việt Nam khi có “biến” như chuyện người tù lương tâm tuyệt thực thì mới thấy sự lỏng lẻo của mạng liên kết những trái tim và những cái miệng này.

Nỗi sợ vẫn còn đó, như bức tường sừng sững.

Nhưng sự thờ ơ, không biết mình không biết, thiếu thông tin, thiếuquảng bá lại còn lớn hơn nhiều.

***

Quảng bá cũng cần một nhạc trưởng.

Nhưng nhạc trưởng ấy, trong trường hợp người tù tuyệt thực ở đây dường như chưa thấy.

(Hay người tù lương tâm kia cũng không đáng được chú ý đến thế? Nếu đúng vậy thì tôi và quần chúng bình thường không được biết. Nó khác hẳn với sự ủng hộ đầy ngưỡng mộ và rầm rộ khi ông chứng tỏ sự bất khuất trước tòa, biểu tượng bằng hình ảnh ông tay bị còng nhưng đầu vẫn ngẩng cao.)

5.

Tôi thích Ngải Vị Vị, dù có bài báo chê ông gần đây, nhưng tôi cho đó là tiếng chê lẻ loi, dù đáng trân trọng.

Ngải hay ở chỗ ông rất giỏi quảng bá nỗi đau của dân mình, bằng các hình thức nghệ thuật, và tác phẩm của ông không phải là tuyên truyền.

Tôi tự hỏi những nghệ sĩ lớn của Việt Nam mình hiện nay, trong lẫn ngoài nước, có ai có thể nói về nỗi đau của dân mình và khiến dư luận thế giới chú ý ở mức tương tự như Ngải không?

Dư luận thế giới không phải là kẻ mù mờ, không biết thế nào là nghệ thuật. Sự tự phong không có giá trị gì trước một dư luận như thế.

Mới nhất, tôi thích đoạn clip Dumbass [xuẩn động] vừa post trên YouTube của Ngải, ông tự đóng vai người tù, kể lại chuyện ăn, ngủ, tắm, vệ sinh, linh tinh gái gú 24/24 cùng hai tên cai ngục tả hữu. [iii]

Cũng trong clip này, Ngải tự hát lời rock do mình viết.

Trước đây ít tháng ông cũng từng nhảy, hát, giễu nhại với cái còng số 8 trên nền nhạc Gangnam Style, phiên bản “Địt-Mẹ-Mày Style” (Ciaonima Style[iv] báng bổ nhà nước cộng sản Trung Quốc.

Nếu Ngải góp phần cải hóa hai cai tù tả hữu và giúp họ bộc lộ tính người, thì 81 ngày giam dữ cũng lại biến Ngải thành một kẻ quái gở khác, và đó là kết thúc gây sốc của clip này.

Kể chuyện tù bằng clip nhạc rock gây sốc rồi đăng trên YouTube và tạo hiệu ứng như Ngải quả là không dễ!

Cũng là chuyện người tù, nhưng câu chuyện của ông được biết đến và lan nhanh như một cơn sốt.

6.

Một ghi chú nhỏ: Cùng lúc với chuyện người tù tuyệt thực, cũng có một bài viết khác trên mạng về một người tù khác bị biệt giam 10 ngày.

Nhưng, câu chuyện 10 ngày biệt giam có kết thúc hết biệt giam này đã được kể với tất cả sự trịnh trọng, trong khi chuyện người tù tuyệt thực thì không.

Sự quảng bá có khác nhau.

Hữu xạ không còn tự nhiên hương nữa, ở xứ sở có quá nhiều thông tin tranh nhau số pixel giới hạn trong đầu người đọc.

Dân gian đã nói lâu rồi: Con không khóc làm sao mẹ cho bú!

Nhưng khóc ra sao cũng là vấn đề rất cần bàn.

7.

Trở lại câu chuyện người tù lương tâm đang tuyệt thực.

Rất có thể anh sẽ chết.

Tôi lại tự hỏi: Liệu cái chết của anh có gây được một tác động lớn như cái chết của Hồ Diệu Bang mà cuộc tưởng niệm đã biến thành cuộc đấu tranh cho dân chủ tại Thiên An Môn kết thúc ngày 6/4/1989; hay cái chết của Mohamed Bouazizi mở màn cho những cuộc xuống đường khổng lồ lật đổ nhà độc tài Ben Ali tại Tunisia năm 2011?

Rồi tôi tự trả lời: Không nối mạng, thì dù có tin cũng sẽ không thông. Không có người, không có phương tiện, không có bài bản thì nhiều sự kiện sẽ trôi qua mà không có bất cứ cơn sốt nào.

Hay mọi sự đã sẵn sàng rồi cho một mồi lửa, chỉ cần thời điểm đến?

Không ai dám chắc điều gì.

Nhưng có lẽ ai cũng hiểu: để quảng bá tốt cần có sự kiện tốt.

Và sự kiện tốt chỉ xuất phát từ trái tim.

Václav Havel từng nói rằng ranh giới của thiện ác chạy qua trái tim từng người. Nó không nằm ngoài, không nằm nơi trái tim người khác.

Trong tim mỗi người cũng có những dãy số 1-0, yes-no, có- không, khi “click” một trong hai thì làn ranh thiện ác được phân định. Và điều đó diễn ra từng giây, ngay lúc này, tại đây, trong lòng tôi, chứ không phải lòng ai khác.

Nhiều khi lịch sử thay đổi nhờ sự đồng cảm của hàng ngàn người hành động cùng lúc.

Cũng nhiều khi lịch sử thay đổi vì cú click trong lương tri của chỉ một người, sự tỉnh thức hốt nhiên của một người.

Vậy thì tôi phải làm gì, bây giờ?

Hay là tôi tự thiêu trên YouTube?

© 2013 Từ Linh & pro&contra

[i] Irrawaddy là tờ báo mạng, báo giấy – có phiên bản tiếng Anh và tiếng Miến – của người lưu vong Miến Điện, đặt trụ sở tại Thái Lan. Ra đời từ năm 1992, do những người trẻ thuộc “Thế hệ 88” thành lập, tờ báo tồn tại đến nay, có đông đảo độc giả khắp thế giới, tạo được nhiều ảnh hưởng và điều đáng chú ý là họ có cách làm báo chí rất chuyên nghiệp và độc lập, không lệ thuộc đảng phái nào. Xem: Irrawaddy.org

[ii] Trong khi độc giả chờ xem Tập Cận Bình và Obama gặp nhau bàn chuyện gì, thì trong mục “Tin hàng đầu” của BBC Tiếng Việt đọc được sáng ngày 8/6/2013, tiêu đề đầu tiên lại có tựa “Tập Cận Bình còn gặp Obama nhiều”. Bài này cũng có một loạt các sai sót lặt vặt – ví dụ: “Dù beef ngoài có vẻ dễ ưa” : vài giờ sau “beef” được sửa thành “bề”; “Christopher K. Johnsontừ Viện nghiên cứu CSIS”: quên khoảng cách trước chữ “từ” – và những cách dịch tối nghĩa – ví dụ:“Dù có vẻ dễ gần, ông Tập đã cho thấy xu hướng dễ gây căng thẳng …”: “xu hướng” này là của ông Tập hay của Trung Quốc?; “Ông Tập phải tỏ ra là ông sẽ không chịu để Hoa Kỳ kiềm chế Trung Quốc, hay coi một công dân hạng hai. Ông Obama thì phải tỏ ra là ông tấn công Trung Quốc mạnh mẽ về chuyện tội phạm trên mạng và bệnh bảo hộ mậu dịch” [gạch dưới và in đậm là của người viết]

[iii] Đọc thêm bài “81 ngày giam giữ của Ngải Vị Vị tại Triểm lãm Venise”, của Trọng Thành, trên RFI Tiếng Việt, ngày 1/6/2013

[iv] Ciaonima: Thảo-Nễ-Mã: Cỏ- Bùn-Ngựa. Âm của cụm từ này nghe như câu chửi trong tiếng Hoa, tương đương “đ-mẹ-mày” (nễ: nị; mã: mẹ). Biểu tượng của nó là hình con “ngựa cỏ” nhìn giống con lạc đà không bướu Lama Nam Mỹ. Mỗi lần nguyền rủa, thay vì nói thẳng “ĐM mày Trung Quốc!” thì chỉ cần nói “Thảo-nễ-mã Trung Quốc!” Cụm từ tiếng Việt tương đối gần về âm có thể là “đèo-mạ-mi/ đèo-mã-mây”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét