Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013

Đất nước tôi quay về thời chị Dậu rồi sao !?

1/ Đất nước tôi quay về thời chị Dậu rồi sao !?


Nguyên Anh (Danlambao) - Nếu như ở thời kỳ phong kiến nhân vật chị Dậu của nhà văn Ngô Tất Tố khốn khổ khốn sở với sưu cao thuế nặng thì người dân VN thời hiện đại cũng không kém cạnh gì! [1] Ở thế kỷ 21 chuyện bán chó như chị vẫn còn nhiều tại VN! mà chó VN dùng để làm gì? Chó VN thường gọi là chó cỏ, chân ngắn mủi dài chủ yếu người vùng quê nuôi để trông nhà và khi cần nó cũng được…thui rơm tại quán cầy tơ 9 món. Từ đó nảy sinh ra đội quân trộm chó đem bán và mới đây hàng nghìn người đã vây đánh, đốt xe các tên trộm gây nên cái chết cho một kẻ đạo tặc!

Ảnh: Giaoduc.net.vn
“Vào thời điểm trên, hai đối tượng trộm chó người ở xã Diễn Lâm, huyện Diễn Châu (Nghệ An) sang địa bàn xóm 3 (xã Tân Thành) để bắt trộm chó.

Khi hai đối tượng này bắt được chó bỏ vào bao tải, chạy xe máy trên đường làng thì bị người dân phát hiện, rượt đuổi, hô hoán nhau chặn đường. Do bị người dân chặn khắp nơi, hai đối tượng này bí đường, ngã xe, bị người dân tóm gọn và đánh gần chết.

Ngay sau đó, một trong hai đối tượng được đưa đến Bệnh viện đa khoa huyện Yên Thành cấp cứu, đối tượng còn lại được đưa đến Bệnh viện Phủ Diễn (đóng tại xã Diễn Yên, huyện Diễn Châu).

Tại đây, sau hơn 2 giờ đồng hồ cấp cứu, nam thanh niên đã tử vong.” [2]

Chuyện thường ngày ở huyện, rồi cũng mau chóng rơi vào quên lãng… Nhưng nếu ai quan tâm đến nền văn hóa VN thì đều giật mình kinh hãi: “Mạng người tại VN còn thua cả một con chó!” Tại sao đạo đức con người lại suy đồi đến như vậy?

Ảnh: Giaoduc.net.vn
Trên tờ Giaoduc.net.vn còn giật cái tít kêu hơn: “Sự thật phũ phàng về gia đình 2 tên trộm chó bị đánh chết”.[2] Ai đã đưa đạo đức, lối sống của người dân rơi tới mức thậm tệ như thế. Chính là đảng cộng sản, mới hơn 80 chục năm cầm quyền mà đã như thế này... Nạn nhân cũng là con người chứ! Sinh mạng của họ cũng quý như bao sinh mang khác mà... Kẻ bán nước, giết người hàng loạt thì lại tôn lên làm thần-làm thánh, còn người trộm chó thì bị báo chí lề đảng gọi là “cậu tặc”

Ai cũng nói do bần cùng sinh đạo tặc nhưng người VN vẫn không hiểu lý do tại sao bần cùng, người thì nói do bọn chúng lười lao động, thích hưởng thụ, người cho rằng đánh chết cho chúng chừa! Nhưng có một điều họ quên: “Dù là ăn trộm những họ vẫn là con người một loài động vật cao cấp có giá trị cao hơn con chó, và cho dù có ăn trộm chó nếu ra tòa án CS cũng chỉ vài năm tù ở chứ đâu có gì nghiêm trọng mà phải đánh chết một mạng người!”

Sao văn hóa con người VN lại suy đồi đến như vậy? Tất cả chỉ chung quy vì: “đói quá”

Người nuôi cũng muốn bán chó và người bắt cũng thế! Bây giờ cùng phân tích bối cảnh chị Dậu và xã hội ngày nay Chị Dậu sống trong thời phong kiến Pháp thuộc với sưu cao thuế nặng, trong cùng quẫn chị phải bán cái Tí và bầy chó con được 2 đồng bạc đóng thuế thân cho chống vì bị bọn cường hào ác bá sách nhiễu!

Còn người dân hôm nay họ cũng phải đóng nhiều thứ thuế mà thời chị không có, thuế trước bạ đánh giá tới trời khi mua nhà mua xe, thuế giá trị gia tăng khi bán hàng, thuế thu nhập doanh nghiệp khi có lời, thuế thu nhập cá nhân, tiếp đến là phí, phí giao thông khi chạy vào tỉnh khác hay đoạn đường nào anh Đinh La To làm, phí bảo hiểm bắt buộc đánh vào chiếc xe, phí dân phòng đóng cho mấy tên địa phương, phí khu dân cư văn hóa văng miếng để tổ chức hội họp báo cáo láo!

Thậm chí đi chứng một tờ đơn cũng phải đóng phí! Dưới sự dẫn dắt của đảng, người dân VN đã đánh thắng hai thằng đế quốc sừng sỏ là Pháp và Mỹ, đem lại độc lập, tự do cho dân tộc và đưa toàn quốc tiến tới một xã hội công bằng và văn minh, cơm no áo ấm như M chủ tịch hằng ao ước.

Nhưng thực tế người dân càng ngày càng nghèo đi chỉ có một bộ phận cầm quyền thoát thai khỏi sự nghèo nàn tăm tối khi xưa bỏ bộ vó cũ khoác chiếc áo văn minh! Lý giải lý do tại sao người dân VN hãy nhìn các quốc gia văn minh: “Trước tiên dù đảng phái nào điều hành đất nước cũng đặt mục tiêu hành động vì người dân; Về chế độ an sinh xã hội mỗi nước mỗi khác nhau nhưng tựu trung một điểm đem lại lợi ích thiết thực nhất có thể…”

Nhưng tiền đâu để an sinh xã hội bao gồm y tế, thất nghiệp, nuôi dưỡng người già? Từ đồng tiền thuế mà ra! Những ai đi làm cũng đều đóng thuế, khi thất nghiệp sẽ hưởng trợ cấp, đau bệnh sẽ được chữa trị miễn phí mà VN đang cố gắng học theo.

Tài nguyên khoáng sản không ai dám khai thác vô tội vạ, tại Australia mấy năm trước chính phủ đã công bố nếu khai thác hết nguồn tài nguyên số tiền chia đều cho dân chúng sẽ bổ đều gần 300.000 aud/người với hơn 20 triệu dân. Cuối năm Bộ Tài chính thống kê tiền còn dư sẽ phát tiền cho tất cả người già đi du lịch.

Còn tại VN tài nguyên được khai thác cạn kiệt và tiền vào túi ai thì có trời mới biết! Những thông tin về tiền thu chi tiền thuế, tài nguyên, xuất khẩu vũ khí được dấu nhẹm như mèo dấu c… với ý đồ chia chác, không một công dân nào ngay cả đại biểu QH dám đặt vấn đề bạch hóa những khoản thu chi và công bố cho người dân trên tinh thần phản biện dân chủ!

Những doanh nghiệp làm ăn đóng thuế cho nhà cầm quyền nhưng khi đau yếu bệnh tật phải tự bươn, đói cũng chả ai cho ký gạo nào, trách nhiệm thì có, quyền lợi thì không, ai mà thắc mắc thì đám cường hào ác bá sở thuế, quận phường vu cho một nguyên cớ là dẹp tiệm hết đường làm ăn.

Khi đuối lý đám tuyên truyền viên đem bài hát cũ: “đất nước ta còn nghèo, chiến tranh vừa mới xong đang xây dựng lại để ngụy biện”.

Đất nước ta nghèo do hàng ngũ lãnh đạo điều hành đất nước thiếu tầm nhìn, tham lam, khoác lác bán tài nguyên khoáng sản vô tội vạ! Chiến tranh đã qua 38 năm gần bằng khoảng thời gian nước Nhật xây dựng lại sau đệ nhị thế chiến (50 năm) và họ đã và đang là một siêu cường.

Còn người dân Việt Nam thì đang quay trở lại kỷ nguyên bầy đàn mạnh được yếu thua trong cái gọi là thiên đường xã nghĩa. Con người từ vượn sau nhiều nghìn năm tiến hóa mà ra, còn VN sau nhiều năm làm người lại trở thành một chủng loài vô cảm, thờ ơ, vô đạo đức và đang tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc về nơi… khởi thủy!

Đất nước tôi quay về thời chị Dậu rồi sao!?


_________________________________
Chú thích:

[1]Trích nguồn wiki:

“Mùa sưu đến, chị Dậu phải chạy vạy khắp nơi vay tiền để nộp cho chồng, nhưng không kiếm đâu ra. Anh Dậu dù bị ốm nhưng vẫn bị bọn cai lệ cùm kẹp lôi ra giam ở đình làng. Cuối cùng, bần quá, chị buộc lòng phải dứt ruột bán đi cái Tí, đứa con gái đầu lòng 7 tuổi ngoan ngoãn hiếu thảo, và ổ chó mới đẻ cho vợ chồng lão Nghị Quế để lấy hai đồng nộp sưu. Nhưng vừa đủ tiền nộp sưu cho chồng, bọn cai trong làng lại ép chị nộp cả tiền sưu cho em trai anh Dậu với lí do chết ở năm ta nhưng lúc đó lịch năm tây đã sang năm mới. Vậy là anh Dậu vẫn bị cùm kẹp không được về nhà.

Nửa đêm, anh Dậu thừa sống thiếu chết được đưa về. Được bà con lối xóm giúp đỡ, anh dần tỉnh lại. Một bà lão hàng xóm tốt bụng cho chị bò gạo nấu cháo để anh ăn lại sức. Nhưng vừa kề bát cháo lên miệng, bọn cai lệ và người nhà lý trưởng ập vào ép sưu. Chị Dậu ra sức van xin không được, cuối cùng uất ức quá, chị đã ra tay đánh cả cai lệ và tên người nhà lý trưởng.

Phạm tội đánh người nhà nước, chị bị thúc giải lên quan. Tên quan huyện lại là tên dâm ô, định ra tay sàm sỡ chị. Chị bèn vứt tọt nắm bạc vào mặt hắn rồi vùng chạy.

Sau đó, chị may mắn gặp một người nhà quan cụ trên tỉnh. Người này cho chị 2 đồng nộp nốt tiền sưu và hứa hẹn cho chị công việc vắt sữa để quan cụ uống (do quan cụ đã rụng hết răng không ăn được cơm). Chị bèn về bàn với anh Dậu, cho cái Tỉu làm con nuôi nhà hàng xóm, lên tỉnh làm việc.
Thời gian đầu, chị làm được tiền và gửi về cho anh Dậu. Nhưng vào một đêm tối, quan cụ mò vào buồng của chị. . . Tác phẩm kết thúc bằng câu “Chị vùng chạy ra ngoài giữa lúc trời tối đen như mực, đen như cái tiền đồ của của chị vậy!”  - https://vi.wikipedia.org


                                      =============================

2/  Hào quang vay mượn




 Nguyên Anh (Danlambao) - 
Trong quy luật tất yếu của cuộc sống, muốn thành công thì phải khổ luyện, từ những viên đá được mài giũa mới trở thành ngọc từ đó sự vận hành trong xã hội mới trở nên văn minh công bằng. Nhưng tại xứ Lừa không cần phải theo logic đó. Những mối quan hệ xã hội đều được đánh giá bằng ánh hào quang!

Từ trường học các em học sinh còn thò lò mủi xanh đã khoe với nhau, bố tớ là côn an quận, mẹ tớ làm tòa án, ông tớ là tướng tá ZYZ vv và vv… Từ nhỏ các cháu đã mượn ánh hào quang của gia đình để khoe mẽ!

Tiếp đến ở thế hệ lớn hơn, ngoài những người có thực tài đại đa số không cần phải học làm gì, nhà lắm tiền cứ vác ra mà mua cái bằng tiến sĩ, thạc sĩ, cử nhân, giáo sư hay gì đó đem về lộng kiếng treo lên tường hù thiên hạ.

Họ mượn ánh hào quang tri thức để tự huyễn hoặc mình! Đặc điểm của họ cũng rất dễ hiểu, bộ vó hào nhoáng sang trọng, tay cầm điện thoại đắt tiền, lên xe xuống ngựa nghinh ngang nhưng ai tiếp xúc thì sẽ rất mau chán vì tựu chung tư cách họ chỉ gói gọn trong câu: “Ngu mà làm giọng thiếu i ốt!”

Hạng này nhiều lắm, nhung nhúc đầy xã hội vì chung quy chương trình giáo dục có ra cái gì đâu? Nhà trường thì phấn đấu đạt chỉ tiêu trên giao nhắm mắt làm lơ cho xong việc.

Học sinh đi thi thì quay cóp, phao thi nhét từ cạp quần cho đến trong nách thì kiến thức làm sao mà có trong đầu?

Ai không tin cứ thử hôm nào làm trắc nghiệm kiến thức thì biết ngay ấy mà… Thế nhưng như cá vượt vũ môn, họ cũng tốt nghiệp hẳn hoi đấy chứ, đóng tiền đội mão vuông áo thụng chụp hình cười toe như Lý Toét.

Sau đó họ lao vào xã hội chụp giật bất kể đạo lý, lương tâm. Tiếp đến hàng quan chức chính phủ, các quan lại xứ đấy là một hình ảnh đầy mâu thuẫn khi nhìn vào! Những người điều hành quốc gia đều bám vào ánh hào quang lãnh tụ mà họ cho là rực rỡ, chói lòa, ánh hào quang đấy là chân lý, là văn minh, là dân chủ, là cuộc sống thậm chí có cả một câu slogan: “còn đảng còn tiền!”

Lý lịch của họ tuy có khác nhau nhưng tựu trung đều có một đặc điểm trùng hợp: họ đều là con, cháu, chắt, chút, chít, chét, chụt, chịt của những người đã cùng lãnh tụ tạo ra ánh hào quang ngời sáng năm xưa. (nói chung là có hơi để dựa)

Họ chia chác các chiếc ghế béo bở, một chữ ký của họ bằng cả một đại gia đình thứ dân làm quần quật suốt đời mà không bao giờ có thể với tới, cũng phải thôi, hạng dân đen làm sao sánh được với tầng lớp kim chi ngọc diệp chứ!

Nhưng nếu chỉ đến đó thì cũng không có gì đáng nói Núp dưới ánh hào quang họ bắt đầu điều hành quốc gia đại sự theo truyện cổ tích Ngư ông và con cá vàng!

Lúc nào lòng tham của họ cũng dường như không đáy, miệng thì chỉ cho người dân nhìn thấy lời hay lẽ tốt nhưng sau lưng là bốc hốt tham nhũng, móc ngoặc vô tội vạ trong lĩnh vực mình phụ trách, thậm chí cả tài nguyên thiên nhiên cũng không tha, rừng vàng biển bạc sau vài năm chỉ còn là đồi trọc hoang vu, biển cũng không còn con cá nào sống nổi với cách khai thác cạn kiệt của con người, đường làm vài hôm thì nứt toác, thủy điện chưa dùng đã bể tòe loe, thậm chí ngay cả đồng tiền các xứ khác viện trợ cũng bị xà xẻo không thương tiếc!

Tất nhiên tiền cũng vào túi với tỷ lệ ngược.

Con em của họ được ưu tiên du học tại Mỹ, Anh, Úc, Canada nhưng quy luật tất yếu tiền chùa thì mau hết, đám con em chủ yếu du hí là chính, ở xứ người chúng nhuộm đầu xanh đầu tím ngồi nghe nhạc xập xình học đòi theo băng đảng và bốc phét.

Và tất nhiên chúng vòi tiền như cái tàu há mồm và các quan lại tiếp tục vơ vét để thỏa mãn và đáp ứng các nhu cầu. Miệng họ nói vô sản quốc tế nhưng ở thì biệt thự, nhà lầu, hô hào người dân tiết kiệm nhưng họ ngự Mercesdes, Rollroy, Cadillac, Camry tùy theo thứ hạng.

Tiền thì chỉ những tài khoản nước ngoài mới biết họ có cụ thể bao nhiêu. Từ đó bộ mặt xứ đấy là một sự giả dối vĩ đại, miệng nói nhưng sau lưng hãy dè chừng, ai làm quan cũng tranh thủ hốt cho nhiều trước khi hạ cánh an toàn vì có công cống hiến cho chế độ!

Nhưng khi nhiều người dân trong xứ thắc mắc thì họ lại thét lên:

Chủ nghĩa ZYZ là quang vinh là chân lý, ánh hào quang sáng rực cả năm châu!

Ai ai cũng bụm miệng… ghìm cơn mửa và đưa tay ra dấu chỉ về sau lưng các quan chức:

Ánh hào quang trên cái xác quắt queo đã…. lịm tắt tự bao giờ! Và trước ánh sáng ban ngày, bộ mặt của họ ai nấy cũng đều mốc meo trơ trẻn… Nhưng dù biết đã tắt từ lâu họ vẫn tự cho rằng nó vẫn còn và miệng tiếp tục hô hào!

Cũng dể hiểu thôi: “ở Xứ Lừa thằng Cáo làm vua mà lị!”


                                   ==============================

3/  Việt Nam sau cuộc bỏ phiếu ba phải



*Tại sao Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng không bị “bất tín nhiệm”?

Phạm Trần (Danlambao) - Kết quả cuộc “lấy phiếu tín nhiệm” 47 chức danh “chủ chốt do Quốc hội Cộng sản Việt Nam bầu hoặc phê chuẩn” công bố ngày 11/06 (2013) đã chứng minh là việc làm “ba phải” của đảng và Quốc hội để cho dân đứng “chờ sung rụng”.

Sau đây là những lý do tại sao?


Thứ nhất, không ai trong số 47 chức danh sẽ “bị đẩy” qua vòng hai để phải đối diện với cuộc “bỏ phiếu tín nhiệm” (hay bất tín nhiệm) vì người có số phiếu “tín nhiệm thấp” cao nhất là Thống đốc Ngân hành Nhà nước Nguyễn Văn Bình, với số phiếu 209 vẫn chưa đủ “quá nửa tổng số đại biểu Quốc hội” phải có như quy định trong Nghị quyết 35 ngày 21/11/2012 của Quốc hội, hay trên 250 trong tổng số 500 Đại biểu.

Thứ hai, với 3 mức độ lấy phiếu ai cũng có lợi gồm “tín nhiệm cao”, “tín nhiệm”, “tín nhiệm thấp” thì cho dù một người có số phiếu “tín nhiệm cao” thấp nhất trong số 47 chức danh như ông Nguyễn Minh Quang, Bộ trưởng Tài nguyên và Môi trường với 83 phiếu, nhưng ông Quang vẫn đứng vững vì ông chỉ có 94 phiếu “tín nhiệm thấp”.

Thứ ba, trước khi bỏ phiếu Quốc hội không tổ chức các cuộc chất vấn 47 chức danh. Đại biểu Quốc hội chỉ biết căn cứ vào các bản tự khai thành tích dài lê thê của người sẽ phải lấy phiếu, có người khai tới 30 trang; báo cáo về tình hình chung về kinh tế, an ninh và xã hội của Quốc hội; ý kiến của cử tri mà các Đại biểu thu gom được tại địa phương và sau cùng là báo cáo của Mặt trận Tổ quốc dựa theo kiến nghị của cử tri. Nhưng Đại biểu Quốc hội cho biết họ không có phương tiện, không có cơ chế và thời gian để kiếm chứng các báo cáo này nên quyết định của họ chỉ dựa theo tình hình của xã hội và những việc đã làm được và chưa làm được của các đối tượng. 


Cái đuôi của nghị quyết 4


Thứ tư, việc “lấy phiếu tín nhiệm” của Quốc hội chỉ là một cách làm khác để thực thi Nghị quyết Trung ương 4 về “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng đảng hiện nay” mà đảng đã thất bại tại Hội nghị Trung ương 6 khi Ban Chấp hành Trung ương đảng không thể đồng ý với nhau về đề xuất kỷ luật một Ủy viên Bộ Chính trị, không ai khác hơn là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.

Vì vậy Nghị quyết 35 của Quốc hội đã nói rõ tính không kiên quyết và nặng hình thức của việc lấy phiếu tín nhiệm: “Việc lấy phiếu tín nhiệm, bỏ phiếu tín nhiệm nhằm nâng cao hiệu lực, hiệu quả hoạt động giám sát của Quốc hội, Hội đồng nhân dân; giúp người được lấy phiếu tín nhiệm, bỏ phiếu tín nhiệm thấy được mức độ tín nhiệm của mình để phấn đấu, rèn luyện, nâng cao chất lượng và hiệu quả hoạt động; làm cơ sở để cơ quan, tổ chức có thẩm quyền xem xét đánh giá, bố trí, sử dụng cán bộ.”

Hay nói như ông Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng trong Diễn văn bế mạc Hội nghị Trung ương 4 (31/12/2011) thì mục đích của Nghị quyết 4 là để “nhận ra khuyết điểm để sửa chữa, coi trọng sự giáo dục, sự giúp đỡ chân thành của đồng chí, đồng nghiệp, học tập lẫn nhau, “trị bệnh cứu người”! 

Thứ năm, chủ trương “bắt cọp không dám vào hang” của Quốc hội trong cuộc bỏ phiếu kín ngày 10/6 (2013) đã được hầu hết các Đại biểu Quốc hội hài lòng, vì là lần đầu tiên trong lịch sử 67 năm của Quốc hội Nhà nước CSVN, họ đã thực hiện được một việc minh bạch, công khai và dân chủ nhưng cuối cùng cũng “chả vuốt được râu hùm” nhưng cốt là để “vui vẻ cả nhà”!

Bằng chứng được minh chứng trong lời tự khen của Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng:“Quốc hội đã hoàn thành trọng trách mà nhân dân giao cho Quốc hội đánh giá các chức danh, sẽ làm tốt trong những năm sau và sẽ rút kinh nghiệm để HĐND các cấp thực hiện lấy phiếu, bỏ phiếu tín nhiệm một cách khách quan, thận trọng, nghiêm túc.

Trong quá trình làm việc, còn có việc này việc kia chưa tốt, không phải việc nào cũng điểm 10, nên cần phải rút kinh nghiệm. Chúng tôi tin tưởng khi thông qua Nghị quyết với tỷ lệ phiếu cao tức là khẳng định việc lấy phiếu tín nhiệm này”. (Báo Tiền Phong, 11/06/2013)

Ông Hùng nói thêm: “Phiếu tín nhiệm cao của Quốc hội vừa là sự động viên khích lệ đối với cá nhân người trong diện được lấy phiếu, vừa là sự đánh giá kết quả điều hành phát triển kinh tế - xã hội của đất nước đạt được thời gian qua. Còn phiếu tín nhiệm thấp là sự nhắc nhở nghiêm túc đối với người được lấy phiếu để có thể hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ được giao” (Thời báo Kinh tế Việt Nam, 12/06-013).

Người thật việc giả


Thứ sáu, cuộc lấy phiếu đối với các chức danh trong các lĩnh vực Kinh tế, Văn hóa, Giáo dục, Xã hội, Môi trường; Quốc phòng và Ngoại giao chưa phản ảnh đúng với những bức xúc của người dân như kinh tế tiếp tục đi xuống; đời sống của nông dân và công nhân gặp muôn vàn khó khăn vì thiếu việc làm hay nông phẩm bán ra không đủ lợi nhuận; văn hóa, luân thường đạo lý sa sút; trật tự, an toàn xã hội không được bảo đảm; tai nạn lưu thông nghiêm trọng; Tham nhũng, lãng phí vẫn tràn lan; nợ công tiếp tục lên cao tới mức báo động, nếu chia ra thì mỗi người dân Việt Nam phải mang nợ ít nhất 800 Dollars; tình trạng tiếp tục làm ăn thua lỗ nghiêm trọng, nợ như chúa chổm của khối Doanh nghiệp nhà nước... 

Tình trạng bệnh viện quá tải, người dân có bệnh nhưng nghèo chưa được Chính phủ trợ giúp chu đáo; tình trạng giáo dục dựa vào thành tích là chính vẫn còn nhiều bức xúc; học sinh con nhà nghèo không đủ khả năng cắp sách đến trường, thiếu ăn; tình trạng đói nghèo, tệ nạn mại dâm, ma túy, aids, chênh lệch giàu-nghèo trong xã hội vẫn dàn trải... 

Tình hình ngư dân bị Trung Cộng tấn công, đe dọa ở Biển Đông vẫn còn nghiêm trọng; đe dọa lấn chiếm biển đảo Việt Nam của Trung Cộng mỗi ngày một đến gần Việt Nam v. v…

Do đó, mọi người không khỏi ngạc nhiên khi thấy Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Nguyễn Văn Bình, người có trách nhiệm lớn trong việc để cho thị trường tiền tệ và vàng xáo trộn, lấy tiền của dân cho các ngân hàng vay để đầu tư vào các dịch vụ làm ăn thua lỗ tiền tỷ vẫn được 88 phiếu “tín nhiệm cao” và 194 phiếu “tín nhiệm”, dù có tới 209 phiếu “tín nhiệm thấp”.

Rồi như Bộ trưởng Lao động, Thương binh và Xã hội, Phạm Thị Hải Chuyền có trách nhiệm để cho công nhân Trung Quốc xâm nhập trái phép và không có phép vào cướp công ăn việc làm của nhân Việt Nam, điển hình tại hai Dự án khai thác Bauxite ở Tân Rai (Lâm Đồng) và Nhân Cơ (Dark Nông) mà vẫn được 105 phiếu “tín nhiệm cao”, 276 phiếu “tín nhiệm” và chỉ có 111 phiếu “tín nhiệm thấp”!

Cũng như thế, đối với Bộ trưởng Công thương Vũ Huy Hoàng, có trách nhiệm để cho hàng Trung Quốc tràn ngập cạnh tranh bất chính với hàng Việt Nam mà vẫn có 112 phiếu “tín nhiệm cao”, 251 phiếu “tín nhiệm” và chỉ có 177 phiếu “tín nhiệm thấp”?

Đến ông Bộ trưởng Tài nguyên và Môi trường Nguyễn Minh Quang, người có trách nhiệm trong dự án khai thác Bauxite đã bị các Nhà Khoa học và chuyên viên hàng đầu của Việt Nam cảnh giác nên dừng lại vì viễn ảnh có lời trong 15 hay 20 năm chỉ là giấc mơ hão huyền. Ông cũng đã để cho tình trạng ô nhiễm môi trường, để cho các nhà máy phế thải chất độc ra sông rạch, đồng ruộng và không kiểm soát nổi tệ nạn khai thác khoáng sản bừa bãi, phá rừng, lén lút đem bán sang Trung Quốc v. v… mà chỉ bị 94 phiếu “tín nhiệm thấp”?

Qua ông Đinh La Thăng, Bộ trưởng Giao thông-Vận tải, người chỉ bị 99 phiếu “tín nhiệm thấp” đã tỏ rõ bất lực trong việc hạn chế tai nạn Giao thông vận tải; Bà Nguyễn Thị Kim Tiến, Bộ trưởng Y tế không sao ngăn chặn nổi chất độc thâm nhập vào thực phẩm, bất lực trong lĩnh vực bệnh viện quá tải bệnh nhân, để cho Bác sỹ, Y tá công khai làm tiền bệnh nhân nghèo v. v… mà chỉ bị 146 phiếu “tín nhiệm thấp. 

Rồi đến các Ông Hoàng Anh Tuấn, Bộ trưởng Văn hóa, Thể thao và Du lịch, chỉ bị 116 phiếu “tín nhiệm thấp” dù đã bất lực để cho “trẻ em Việt Nam thuộc lịch sử Tầu, nghiệm phim Tầu hơn thuộc lịch sử Việt và Văn hóa Việt… Ông Cao Đức Phát, Bộ trưởng Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn chỉ bị 58 phiếu “tín nhiệm thấp” dù ông không có kế hoạch gì giúp đỡ cho nông dân Việt Nam nhưng lại lơ là để cho thương lái Trung Quốc tự do đi thu mua thực phẩm và phá hoại nông phẩm và gia cầm của nông dân Việt Nam!

Còn ông Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo Phạm Vũ Luận, người đã bị chỉ trích không kiểm soát được tệ nạn “dùng nhà trường để thi đua thành tích”, “đọat cờ chiến thắng” của các Giáo viên, Hiệu trưởng; để cho nạn thi giả, thi giúp, quay cóp để ăn tiền học sinh; để cho ngành giáo dục “đầu Ngô mình Sở” và mất định hướng văn hóa Việt; để cho môn Sử dân tộc không còn được quan tâm trong nền giáo dục; và để cho Văn hóa Trung Quốc và lịch sử Trung Quốc thấm nhập vào tận mỗi gia đình Việt Nam; để cho trường ốc mở ra tràn lan, không đủ tiêu chuẩn và thiếu thầy, thiếu trò, hạ thấy tiêu chuẩn cấp Đại học v.. v.. mà cũng chí bị 177 phiếu “tín nhiệm thấp”!

Và sau cùng là hai ông Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh, người được 332 phiếu “tín nhiệm cao” thứ nhì sau Bà Phó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân (372 phiếu “tín nhiệm cao”) và ông Phạm Bình Minh, Bộ trưởng Ngoại giao, được 238 phiếu “tín nhiệm cao” không có trách nhiệm gì đối với hàng trăm ngư dân Việt Nam bị quân Trung Cộng trá hình đi tuần tra trên các tầu Hải giám tấn công giết người, cướp của, đe dọa và xâm phạm chủ quyền Việt Nam ở Biển Đông hay sao?

Hai ông này đã làm gì để bảo vệ biển đảo của Việt Nam hay chỉ biết “nhớ ơn sự giúp đỡ của nhân dân, đảng và chính phủ Trung Quốc” như ông Phùng Quang Thanh từng nói với các Tướng lãnh Trung Cộng? Hay như ông Phạm Bình Minh đã không dám công khai lên tiếng bảo vệ lập trường của Việt Nam chống việc Trung Cộng đòi phải cùng chung soạn thảo Bàn Quy tắc Ứng xử trên Biển Đông (Code of Conduct, COC) với các nước trong Hiệp hội các nước Dông Nam Á (ASEAN).

Việt Nam đã âm thầm liên kết với Phi Luật Tân chống đòi hỏi của Trung Cộng tại Hội nghị cấp cao kỳ 20 tại Nam Vang (Cao Miên) đầu tháng 4/2012, nhưng chỉ có Phi Luật Tân công khai nói với báo chí như thế. Phái đoàn Việt Nam khi ấy có mặt Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và ông Phạm Bình Minh, nhưng phía Việt Nam đã “không dám ra mặt” vì sợ mất lòng Trung Cộng!

Nhưng một viên chức Phi Luật Tân đã nói riêng với báo chí rằng, Việt Nam là nước thứ hai trong ASEAN cùng có lập trường như Phi Luật Tân. 

Thứ bảy, với những lá phiếu “trái chiều” của Quốc hội CSVN đã ưu đãi dành cho các Bộ trưởng trong Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng như thế thì tất nhiên phải làm cho ông Dũng “mở cờ trong bụng”. 

Và đó phải chăng là lý do ông Nguyễn Tấn Dũng cũng đã được tới 210 phiếu “tín nhiệm cao”, 122 phiếu “tín nhiệm”, mặc dù ông cũng phải nhận 160 phiếu “tín nhiệm thấp”?

Không ai trong Quốc hội, kể cả Chủ tịch Nguyễn Sinh Hùng và báo chí của đảng “dám” bình luận về số phiếu cao “tín nhiệm thấp” mà Quốc hội đã tròng vào cổ ông Dũng vì nó không đủ để đẩy ông qua vòng 2 cho Quốc hội bỏ phiếu “bất tín nhiệm”.

Ông cũng là người đã bị Quốc hội bỏ phiếu “tín nhiệm thấp” cao nhất trong số 9 Ủy viên Bộ Chính trị có chức danh được Quốc hội “soi xét” hôm 10/06 (2013).

Số phiếu “tín nhiệm thấp” của tám người còn lại của Bộ Chính trị là: Chủ tịch nước Trương Tấn Sang (28 phiếu); Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng (25 phiếu); Phó Chú tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân (14 phiếu); Phó Chủ tịch Quốc hội Tòng Thị Phóng (24 phiếu); Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh (13 phiếu); Bộ trưởng Công an Trần Đại Quang (14 phiếu); Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc (35 phiếu); Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân (65 phiếu).

So với Bà Nguyễn Thị Kim Ngân, người có phiếu tín nhiệm cao nhất trong 47 chức danh thì ông Dũng thua 162 phiếu. Và nếu đọ với 330 phiếu “tín nhiệm cao” của ông Trương Tấn Sang, người được nói tới ở Việt Nam như “đối thủ chính trị” của ông Dũng, thì ông Thủ tướng thua ông Sang 120 phiếu.

Nhưng không ai biết cuộc đời chính trị của ông Dũng sẽ đi về đâu sau “cú sốc” này, nhưng không ai quên ông đã từng bị Bộ Chính trị đề nghị nhưng may mắn không phải nhận “một hình thức kỷ luật” tại Hội nghị Trung ương 6.

Vào cuối năm nay, đảng CSVN sẽ tổ chức “lấy phiếu tín nhiệm” trong đảng ở cấp Trung ương, nhưng hãy còn quá sớm dể dự đoán liệu con số 160 phiếu “tín nhiệm thấp” oan nghiệt của Quốc hội có dìm ông Dũng xuống sâu hơn nữa tại “phiên tòa” của Trung ương đảng, hay phe cánh ông sẽ lại thắng thêm một lần nữa như ông đã thành công tại Hội nghị Trương 7 hồi tháng 5 vừa qua?

Nhưng nếu đảng lại đi theo vết xe cũ của Quốc hội để lấy phiếu ở 3 mức độ: “tín nhiệm cao”, “tín nhiệm” và “tín nhiệm thấp” thì tính “ba phải” sẽ có cơ tái diễn để “vui vẻ cả nhà” thêm lần nữa.-/-

(06/2013)


                                                 ============================

4/ Lấy phiếu tín nhiệm: Chỉ là một trò đùa của quốc hội CS mà thôi  !


Nguyễn Dư (Danlambao) - Như chúng ta biết về cách điều hành của cộng sản Việt Nam trong mỗi một cuộc họp, từ họp tổ dân phố cho đến họp đoàn, từ các ban ngành cho đến họp quốc hội. Trong mỗi lần họp, thường thì có màn phê và tự phê, những lúc như thế có nhiều khi cãi vã nữa cũng nên. Nhưng xong chuyện rồi thì cũng đâu lại vào đấy, tức là chả có mang lại kết quả gì khả quan cho những việc làm sau này.

Dẫn chứng: Ông Nguyễn Tấn Dũng là một thủ tướng điều hành kinh tế quốc gia tồi tệ nhất so với những người tiền nhiệm của ông. Rồi ông cũng được phê, bị phê và tự phê, rồi cũng rút kinh nghiệm, rồi cũng hứa khắc phục... Thế rồi sau này bằng một khả năng khiêm tốn, ông làm được gì với những lời hứa rút kinh nghiệm, hứa khắc phục đó? Ý tôi muốn nói rằng cần phải có biện pháp để chế tài hoặc bãi nhiệm chứ không thể nào họp bàn khơi khơi rồi thì sau đó đâu cũng lại vào đấy, cũng "vũ như cẩn". 


Tôi xin trích một đoạn: Trả lời phóng viên về việc lấy phiếu tính nhiệm của quốc hội, ông Vũ Mão nguyên chủ nhiệm ủy ban đối ngoại của quốc hội nói rằng: "Con người ai cũng có tự trọng, có danh dự của mình. Kết quả thì đã được Quốc hội biểu quyết thông qua rồi. Vậy thì ở đây có vấn đề gì? Theo tôi, cần phải làm rõ, chỉ ra cho các chức danh chịu nhiều phiếu tín nhiệm thấp là họ đang còn những hạn chế gì, những gì chưa làm được ở vị trí và chức trách của mình. Tôi nghĩ rằng, kết quả này là tương đối khách quan, bởi ở một mặt nào đó, đại biểu chưa có điều kiện tiếp cận đầy đủ nên chưa hiểu thấu đáo về chức danh mình đánh giá". 

Đi vào trọng tâm của vấn đề, tôi muốn nói rằng lần này quốc hội lấy phiếu tín nhiệm, lựa chọn kiểu này thì cũng chỉ để... chơi mà thôi; chẳng khác nào phê và tự phê, chỉ ra khuyết điểm, chỉ ra sai sót rồi thì rút kinh nghiệm, hứa khắc phục. 

Nói cho ông Vũ Mão biết: Danh dự và lòng tự trọng không thôi cũng chưa đủ, cái quan trọng hơn thế nữa là phải có khả năng thì mới làm được việc. Cái chuyện thấy sai, người khác chỉ ra cho mình sai, biết là sai đấy nhưng đầu óc đặc sệt cỡ như tên y tá thì làm sao đòi leo lên làm bác sĩ cho được hả ông? 

Còn ông nói dân chủ theo cái kiểu lấy phiếu tín nhiệm như hiện thời là một bước tiến lớn trong nền dân chủ của nước ta hiện nay (!). Ông Mão ơi là ông Mão, nền dân chủ theo như ông nói là nền dân chủ theo kiểu trong một gia đình gồm cha mẹ và con cái; thì cũng giống như trong "gia đình" đảng của ông mà thôi. Ông nên nhớ rằng sống cho gia đình mình không thôi thì chưa đủ đâu; còn phải biết đến hàng xóm và láng giềng của mình nữ chứ phải không ông? Tức là, ý tôi muốn nói rằng còn nhiều tôn giáo, đảng phái, nhiều tầng lớp khác nhau trong xã hội thì như thế mới đúng nghĩa là dân chủ ông ạ!

Đầu óc của các ông giống như Ba Ếch ngồi đáy giếng thì làm sao mà ngắm được trời sao hả ông?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét