Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

Gái ế dùng dịch vụ thuê người yêu và cái kết không ai ngờ ... & Những tình bạn có thật giữa con người và động vật khiến ai cũng cảm động .

1/ Gái ế dùng dịch vụ thuê người yêu và cái kết không ai ngờ .


Sau khi tôi liệt kê 1 loạt yêu cầu từ ngoại hình đến mọi thứ bên công ty chốt giá 1 triệu rưỡi/ngày. 

Mỗi lần nghe tiếng điện thoại kêu là tôi lại rùng mình, biết ngay không bố thì mẹ cũng gọi:
- Alo mẹ à.
- Mày định bao giờ lấy chồng, con gái con đứa gần 30 tuổi đầu sao không có thằng nào rước là sao hả? Ôi cái số của tôi có khổ không cơ chứ…
- Mẹ ơi con đang bận nhé.
- Mày, mày lại trốn hả?
Tút… tút…
- Phù, ôi số kiếp tôi mới có 28 tuổi thôi mà sao bố mẹ mình cứ giục lấy chồng như sắp cháy nhà đến nơi vậy.
Gai e dung dich vu thue nguoi yeu va cai ket khong ai ngo
(Ảnh minh họa) 
Mỗi lần về quê đi đâu cũng nghe người ta hỏi: “Khi nào cưới?”, “Bao giờ lấy chồng?”, “Mày lấy chồng đi cái Loan bạn mày hai đứa con rồi kia kìa”. Nhiều khi tôi điên đầu chỉ muốn trốn trong nhà thôi: “Độc thân là 1 cái tội sao, tự do là 1 cái tội sao? Sao bố mẹ và mọi người cứ xem như mình là tội đồ vậy nhỉ. Chẳng lẽ ngoài xem mình là quả bom nổ chậm ra thì mình không có cái gì sáng sủa hơn sao?”.
 
Nhiều lúc nhớ nhà lắm, nhưng ngày lễ tôi cứ cày công việc hoặc ở phòng xem phim chẳng dám về quê vì sợ lại bị tra tấn bởi mấy cái vấn đề xoay quanh chữ “chồng”.
Dạo đó nội tôi ốm nặng, cả nhà gia hạn cho tôi 1 tháng để đưa người yêu về nhà ra mắt. Nhìn ngược nhìn xuôi bạn bẻ toàn có gia đình cả rồi, mấy lão tán tỉnh thì mình chả ưa, đưa về thì hóa ra mấy lão lại nghĩ mình chấp nhận họ à! Không được, không được. Thế rồi đêm hôm tôi lần mò lên mạng thì vô tình thấy dịch vụ thuê người yêu, chú rể, cô dâu… Tất cả đầy đủ hết chỉ có điều giá hơn chát, 1 ngày mà giá từ 1 triệu đến 2 triệu chứ không ít.
Suy đi tính lại đành cắn răng cắn cỏ thuê lấy 1 người, bao giờ lên lại cày công việc bù vào cũng chả sao dù sao thì tiền mình cũng dư giả. Sau khi tôi liệt kê 1 loạt yêu cầu từ ngoại hình đến mọi thứ bên công ty chốt giá 1 triệu rưỡi/ngày. Thầm nghĩ bụng “chát” đấy, về quê mà anh em gia đình giữ lại độ 1 tuần thì đúng là ăn “cám” mấy tháng chứ chả đùa. Nhưng thôi thì tùy cơ ứng biến vậy.
Trước khi về quê tôi gặp hắn ta trước 2 hôm để “check” hàng. Ấn tượng đầu tiên khá ổn chỉ có điều lão ta bướng hơn tôi nghĩ, nhưng thôi cứ kệ vậy. Hai người nói tên lưu số rồi bàn kế hoạc tác chiến. Khi tôi đang bô bô thì hắn ta bảo:
- Thôi cô khỏi cần dạy, đây là nghề của tôi rồi. Cô là người thứ 26 nên cô yên tâm.
Tôi trố mắt lên:
- Cái gì tôi là người thứ 26 ư? Anh cũng đắt khách gớm nhỉ. Thế bạn gái anh không ghen à?
- Tôi không có bạn gái.
Tôi lỡ mồm ngạc nhiên quá nên phun hết cả miệng nước đang uống vào mặt hắn ta. Vì thú thực hắn ta to cao lại đẹp trai hà cớ gì lại ế chứ.
- Này…. Cô, cô làm cái gì thế.
- Tôi… tôi xin lỗi, tôi bất ngờ quá ấy mà. Thì ra anh cũng ế như tôi.
- Tôi không ế cô hiểu không hả, nhìn cô thì tôi đã hiểu vì sao cô ế rồi.
- Tôi thì làm sao hả?
Tôi lườm hắn, điên hết cả người: “Cũng tại mình lỡ miệng nói từ ế, chứ thật ra mình có ế đâu nhỉ, xinh gái ngời ngời thế này cơ mà”. Sáng sớm hôm đó chúng tôi về quê, tôi dặn hắn tôi chỉ thuê có 1 ngày thôi, còn lại anh ta lấy cớ để về Hà Nội sớm để mọi người không nghi ngờ. Hắn ta gật đầu: “Cô yên tâm tôi biết rồi”.
Ông đang ốm thấy tôi đưa bạn trai “dởm” về tự dưng khỏe ra mấy phần bố mẹ mừng ra mặt. Nhìn cái mặt hắn vênh không tả nối, lúc nào gần hắn tôi lại gằn giọng: “Anh tìm cớ mà về đi còn không thì tôi không chịu trách nhiệm đâu”.
Hắn cười ha hả:
- Tự dưng tôi thấy hứng thú với sự nhiệt tình của gia đình cô rồi đấy, nếu mọi người giữ tôi lại tôi cũng không ngỡ từ chối đâu.
- Anh…
- Cái Loan mày đưa bạn trai vào đây ăn cơm đi con.
- Vâng, thưa mẹ.
Hết diễn hết cười hết nói mệt hết cả người, chiều đến hắn lấy cớ lên Hà Nội nhưng nhà tôi giữ lại. Tôi trợn mắt lên cố tình bảo hắn về đi nhưng hắn bỗng dưng mỉm cười gật đầu ở lại. Tôi điên lắm.
- Tôi không trả tiền thêm cho anh đâu đấy.
- Cái này gọi là sự cố ngoài ý muốn, cô phải trả 1 nửa đấy nhé.
- Cái gì…
Không những 2 ngày mà hắn ở luôn 3 ngày, sau ba ngày chúng tôi lên Hà Nội. Tôi vừa tức tối vừa cảm ơn hắn vì đã phối hợp ăn ý. Tôi thanh toán hợp đồng và rồi lao vào công việc. Sau hôm đó mẹ tôi gọi điện hỏi suốt, nhức hết cả đầu.
Có hôm đang xem phim Hàn thì hắn gọi rủ đi uống nước. Tôi cũng gật đầu thế rồi đi. Nói chuyện với hắn vui phết, bỗng dưng chúng tôi trở thành bạn. Có hôm tôi bị chậm báo cáo bị sếp mắng công với việc bố mẹ giục cưới, tôi chán quá gọi hắn đi uống rượu. Lúc đang uống nói hết sự đời thì tôi lịm xuống khi nào không rõ. Bình thường tôi uống được 3 chén hôm nay hình như hơi quá. Sáng sớm tỉnh dậy tôi thấy mình đang ở trong 1 căn phòng lạ, vừa nhìn thấy hắn nằm dưới chân tôi hét toáng lên:
- Anh… anh, anh làm gì tôi rồi đúng không, đúng không ? Hả….
Hắn vẫn nhắm mắt bịt tai lại:
- Tôi phải hỏi cô mới đúng, cô có biết tôi phải thức để thay mấy cái quần không hả?
- Cái… cái gì, thay quần ư?
Tôi cố nặn ra từng chữ vì quá sốc:
- Chứ sao nữa, cô nôn hết ra người tôi đấy. Con gái gì đâu không uống được thì ai bắt uống.
- À, thì ra vậy. Mà anh không làm gì tôi thật chứ?
- Ai thèm, dậy đi.
- Ôi mẹ ơi, sao… sao thế này, váy.. váy tôi đâu?
- Cô nôn bẩn hết rồi tôi đang ném trong chậu kia kìa.
- Anh… ý anh là anh cởi váy tôi ra ư?
- Ừ có sao không?
Tôi nghĩ đó là lần đầu trong đời tôi khóc thảm thiết như thế. Hắn phải chạy đến bịt miệng tôi lại rồi nói:
- Bé bé cái mồm thôi cô ơi, tôi xin lỗi vì đã cởi váy cô nhưng tôi không phải loại đục nước béo cò đâu.
- Ai mà tin anh được chứ.
- Điên quá thể đã bảo tôi không làm gì cô mà.
- Tôi không tin, đồ xấu xa. Ôi mẹ ơi, đời con gái của tôi, hu hu.
- Sao cô khóc như có ai đang chết thế hả, tôi nói là không làm gì rồi mà.
- Thế sao anh cởi hết ra thế này.
- Thì tôi quấn áo của tôi vào cho cô rồi còn gì.
- Ôi mẹ ơi. 

Hôm đó là 1 hôm điên loạn của cuộc đời tôi. Tôi căm thù hắn ta vô cùng. Tôi quyết không gặp hắn nữa. Nhưng rồi 1 hôm tôi lại thấy hắn đến công ty tôi, tôi cứ ngỡ hắn theo dõi tôi nên cãi nhau với hắn để rồi ê mặt khi biết hắn là đối tác của công ty.
- Cái gì thế này kiếm ra tiền rồi còn đi làm dịch vụ cho thuê người yêu ư? Nực cười.
Hắn dường như đoán được suy nghĩ của tôi. Hôm đó hắn rủ tôi đi ăn, luc này hắn mới thú nhận, hôm trước bạn hắn ốm nên năn nỉ hắn đi thay. Hắn đành tặc lưỡi nhận lời, không ngờ khi gặp thấy tôi thú vị nên hắn nhận lời.
Tôi xỉa xói hắn: “Thế mà kêu cô là người thứ 26 của tôi”. Chúng tôi cứ như vậy rồi 1 ngày hắn biến mất chả rủ tôi đi ăn nhắn tin không nhắn lại. Bỗng dưng tôi lo lắng và nhớ hắn. Nực cười ghê, tôi thấy nhớ hắn cơ đấy. Cái cảm xúc này là gì nhỉ? Thích ư hay là yêu? Thôi chết rồi mình là người theo đuổi chủ nghĩa độc thân cơ mà.
Đang mông lung thì mẹ gọi điện giục lấy chồng, chắc tôi chết sớm quá. Không có hắn tôi không tập trung được gì cả tôi đi tìm hắn, nhưng không thấy. Đêm đó tôi thất thểu đi về phòng thì hắn đứng trước mặt tặng tôi bó hoa rồi nói hắn yêu tôi.
Chết thật, tình huống này tôi chưa nghĩ tới, nhưng gái ế gần 29 như tôi thấy lâng lâng. Hình như tôi đang yêu thật rồi, chả hiểu sao hôm đó tôi ôm hắn khóc thảm thiết đến thế:
- Có người yêu em mừng tới vậy à?
- Đang khóc nghe hắn bảo thế tôi tịt luôn:
- Này… anh muốn chết hả?

    Nghĩ lại tôi vẫn thấy buồn cười, vâng, ngày mai tôi đưa hắn về quê lần 2, lần này là người yêu thật chứ không phải là người yêu “dởm” thuê qua dịch vụ nữa. Mẹ tôi mừng quýnh còn hơn vớ được vàng: “Ơn giời, quả bom nhà con cuối cùng cũng có người rước hộ rồi ”…. 
  ... “Ôi mẹ tôi”  !


         Kim Chi - PNV


                             =========================================


Chuyện lạ


Thứ Năm, 24/3/2016 
 

2/ Những tình bạn có thật giữa con người và động vật khiến ai cũng cảm động .



Nhiều người có thể nghĩ rằng những con vật hoang dã không thể nào có mối quan hệ gắn bó với con người, thế nhưng những câu chuyện có thật sau sẽ làm thay đổi suy nghĩ đó.
1. Cô bé được quạ tặng quà :
Gabi cùng bộ sưu tập quà tặng độc đáo của mình.
Cô bé Gabi Mann đến từ Seatle, Washington hay cho lũ quạ sống quanh nhà ăn, và đổi lại, chúng đem cho cô bé nhiều đồ vật nhỏ xinh để làm quà. Cô bé đã có một bộ sưu tập gồm 100 hạt cườm, nút áo, mẩu kim loại, miếng nhựa hoặc xốp. Tất cả đều được lũ quạ kiếm được ở đâu đó và đem về tặng cô bé như món quà cảm ơn.
Tình bạn lạ lùng của cô bé với lũ quạ bắt đầu từ năm 2011 khi cô bé mới 4 tuổi, cô hay làm rơi đồ ăn. Lũ quạ thường lởn vởn quanh nhà để hi vọng có thể nhặt nhạnh chỗ thức ăn rơi dưới đất. Khi cô bé đủ tuổi đến trường, Gabi bắt đầu cho lũ quạ ăn phần cơm trưa của mình. Chúng luôn xếp thành hàng đợi cô xuống xe buýt vào cuối ngày khi tan học về. Gabi giữ tất cả những món quà của lũ quạ một cách cẩn thận trong những hũ nhỏ có dán nhãn.
2. Con sư tử nhớ ơn hai vị cứu tinh :
Vào năm 1969, John Rendall và Ace Berg có mua một con sư tử con nặng 15,9 kg có tên là Christian. Hai người bạn nuôi Christian tại nhà của họ ở London, nhưng sau một năm, con sư tử lớn lên và không thể ở trong căn nhà cùng 2 người bạn. Rendall và Berg biết rằng họ không thể nuôi Christian nữa, nhưng cũng không biết nên làm gì với nó.
Kể cả sư tử cũng có thể thân thiết với con người.
Họ gặp nhà bảo tồn động vật George Adamson và với sự giúp đỡ của George, Christian đã được đưa đến Châu Phi nơi nó có thể trở về cuộc sống hoang dã.
Vài năm trôi qua, Rendall và Berg quyết định đến thăm Christian. Người ta bảo họ rằng cơ hội để họ gặp lại chú sư tử là rất mong manh, và khả năng Christian có thể nhận ra họ còn thấp hơn rất nhiều. Thế nhưng, chỉ mất một lúc sau khi họ đến nơi, Christian đã xuất hiện bên ngoài trại của hai người. Và khoảnh khắc cả ba tái ngộ mới thật cảm động.
3. Nhà bảo tồn động vật nuôi khỉ gorilla như con đẻ :
Năm 2014, nhà bảo tồn động vật người Anh Damian Aspinal đã quay lại cảnh hội ngộ giữa mình và chú khỉ đột gorilla mà anh giúp sở thú nuôi. Tổ chức của anh, The Aspinal Foundation, chuyên gây giống và đưa các loài khi đột cũng như nhiều loài động vật khác trở về thế giới tự nhiên.
Dù đã không gặp trong nhiều năm, chú khỉ Kwibi vẫn nhận ra ân nhân của nó.
Chú khỉ mà Damian đến thăm có tên là Kwibi, là một trong số những con khỉ anh thả về tự nhiên 5 năm trước. Kwibi sinh ra tại một sở thú ở Anh nhưng cuối cùng được đưa trở lại rừng bảo tồn ở nước Gabon, Châu Phi. Kể từ đó, chú đã có một gia đình nhỏ của riêng mình. Ban đầu, Aspinall không chắc liệu Kwibi có nhớ anh không, nhưng thật ngạc nhiên là nó vẫn nhận ra anh.
4. Người đàn ông nợ chú chó mạng sống của mình


5 năm trước, Eric O’Grey nặng 154 kg, bị huyết áp, mỡ máu cao và bệnh tiểu đường tuýp 2. Tất cả những điều đó khiến anh phải điều trị với chi phí hơn 1.000 USD/tháng. Một chuyên gia dinh dưỡng đã khuyên anh nuôi chó.
Đối với Eric, chú chó Peety không chỉ là người bạn thân thiết mà còn là ân nhân cứu mạng mình.
Eric đã đến Trung tâm Cộng đồng Nhân đạo ở Thung lũng Silicon và nói với các nhân viên ở đó rằng anh muốn nuôi một con chó lớn tuổi và bị béo phì để anh có điểm chung với con vật cưng của mình.
Ngày hôm đó, anh về nhà với Peety, chú chó mà cuối cùng đã giúp anh vượt qua bệnh tật, hòa đồng và vui vẻ trở lại. O’Grey nói: “Chúng tôi có một mối liên kết không thể tách rời và đó là trải nghiệm tôi chưa từng có với bất cứ ai hay bất cứ con vật nào”.
Với sự giúp đỡ của Peety, O’Grey đã giảm gần 63,5kg. Peety cũng giảm được khoảng 11,3kg. Peety đã thay đổi niềm tin của O’Grey. “Nó nhìn tôi cứ như thể tôi là người vĩ đại nhất thế giới này. Và tôi đã quyết định mình sẽ trở thành người mà nó nghĩ”, ông chia sẻ.


Điều đó đã thúc đẩy O’Grey hoàn thành đợt chạy bộ marathon của mình vào mùa hè 2015. Sau đó không lâu, Peety mắc bệnh ung thư và không may qua đời.O’Grey kể từ đó đã cứu giúp nhiều chú chó vô chủ khác nhưng luôn mang nợ Peety vì đã cứu mạng mình. Anh nói: “Tôi thức dậy mỗi ngày, mong muốn trở thành người tốt nhất mà tôi có thể. Peety hoàn toàn thay đổi tôi. Giờ nghĩ lại, tôi mới tự hỏi: “Ai mới cứu ai?”.
5. Cô bé tự coi mình là “mẹ” của vịt :
Hẳn có rất nhiều đứa trẻ thích ngắm nhìn đàn vịt trong công viên, nhưng với bé Kylie Brown 5 tuổi thì lại ngược lại, cô bé đem con vịt tên Bông Tuyết của mình đi đến công viên chơi.
Kylie Brown và chú vịt Bông Tuyết đáng yêu.
Chú vịt của cô bé bơi quanh trên hồ và còn biết quay về với chủ khi được gọi. Dù lý do là gì, chú vịt coi Kylie là mẹ và lúc nào cũng bám theo cô bé. Chú vịt đi chơi biển cùng cô bé vào mùa hè và cùng trượt tuyết vào mùa đông. Kylie nói, “Cháu chính là mẹ của vịt Bông Tuyết”. Cứ khi nào có ai nói rằng bé không phải là mẹ thật của chú vịt, bé lại phản đối và nói rằng “Cháu chính là mẹ của nó”.
6. Mèo chữa bệnh cho cô bé bị tự kỉ :


Khi Arabella Carter-Johnson đem chú mèo chữa bệnh tên Thula về nhà từ trại mèo địa phương, cô mèo xù đã thiếp ngủ trong vòng tay của cô bé 6 tuổi Iris Grace Halmshaw trong đêm đầu tiên về nhà. Iris bị mắc bệnh tự kỉ, và có vẻ rất thoải mái khi chơi với Thula, nhẹ nhàng gãi tai và vuốt ria của con mèo, thậm chí nghịch đuôi của nó nhưng Iris vẫn rất bình thản. 
Iris đã giúp Thula vượt qua căn bệnh tự kỉ của mình.
Thula có vẻ như hiểu điều mà Iris cần, tự thay đổi tính tình của nó và trở thành một người bạn đồng hành tuyệt vời. Nếu Iris quấy phá trong xe, Iris sẽ ngồi trên đùi, giúp cô bé bình tâm lại. Nếu cô bé gặp chuyện không vui vào ban ngày và giật mình tỉnh giấc vào ban đêm, Thula sẽ làm cô bé bình tâm và vui vẻ trở lại. 
Trước khi Thula xuất hiện trong đời cô bé, mẹ Carter-Johnson và bố Peter-Jon Halmshaw đã trải qua khoảng thời gian “tăm tối” vì cố gắng kéo cô bé ra khỏi căn bệnh tự kỉ của mình. Chứng bệnh của Iris có triệu chứng như ngủ không ngon giấc, các hành vi quá khích, không chịu nhìn người khác khi nói chuyện, tránh tiếp xúc với cha mẹ và bạn bè, hay cảm thấy bực bội khi ở gần những người lạ. 
Vậy mà khi Thula đến với cô bé, Iris bắt đầu trò chuyện với nó. Cô bé sẽ nói “ngồi xuống” và Thula làm theo. Khi trò chuyện với cô mèo xù, Iris không cảm thấy bị áp lực gì cả, khác với khi nói chuyện với người lớn hoặc một đứa trẻ khác. Chính vì thế cô bé hay nói chuyện với con mèo và ra lệnh cho nó làm theo. Ngoài ra, con mèo cũng bắt chước theo Iris khi cô bé vẽ hoặc chơi đồ chơi, chính vì vậy Iris được khuyến khích thể hiện mình hơn. 
Mẹ Carter-Johnson chia sẻ, “thật là tuyệt vời khi ngắm nhìn chúng như vậy. Chúng tôi là phụ huynh và là người dạy dỗ con mình nữa, nên khi thấy Iris chơi với con mèo nhỏ, cảm thấy thật yên lòng khi biết rằng ngoài chúng tôi ra con bé còn có bạn để dựa vào”.


7. Cậu bé có bạn thân là một con trăn :
Cậu bé người Campuchia, Uorn Sambath, có bạn vô cùng đặc biệt, một con trăn tên Chomreun. Chomreun dài gần 5m và năng gần 100 kg. Con trăn đã sống cùng gia đình Sambath kể từ khi Uorn mới 3 tháng tuổi. Cha mẹ của cậu bé không hề lo lắng gì về sự thân thiết giữa cậu và con trăn, thậm chí còn tin rằng Choreun mang đến vận may.
Có lẽ, không phải bố mẹ nào cũng sẵn sàng để con chơi với trăn thoải mái như thế này.
Tuy nhiên, con trăn này mỗi tuần ngốn hết gần 10 kg thịt gà, gây ra nỗi lo về tài chính cho gia đình này. Cuối cùng, họ đã phải gửi con trăn về nơi bảo tồn, tuy vậy Uorn vẫn thường xuyên đến thăm bạn cũ của mình.
(Nguồn: Oddee) -Theo afamily 





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét