Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

Đảng CSVN đã "ngồi xổm" lên pháp luật XHCN như thế nào ? (*)

1. Đảng CSVN đã "ngồi xổm" lên pháp luật XHCN như thế nào ? (*)

  (*)  Kim Thanh - Santa Ana , CA

 

Trần Hoàng Lan (Danlambao) Sau bài "phường bán nước hại dân" một còm yêu cầu mình giải thích đảng ngồi xổm lên pháp luật là như thế nào và nêu các dẫn chứng cụ thể. Xét thấy: đáp ứng yêu cầu trên nếu dùng còm thì khá dài nên mình viết bài này.

"Ngồi xổm" hay "ngồi chồm hỗm" là kiểu ngồi gập chân lại, đùi áp vào bụng và ngực, mông không chấm chỗ. Không giống như những kiểu ngồi khác kiểu này chân không được nghỉ vì mông không tiếp xúc và ở bên trên chỗ ngồi. Ngồi xổm là tư thế ngồi hay dùng khi đi ị. Theo cách nói dân dã có phần dung tục, để tỏ ý coi thường hay khinh bỉ một cái gì đó người ta hay doạ "ị vào nó". Bởi vậy câu có cấu trúc "'chủ ngữ' ngồi xổm lên 'chỗ ngồi'" thường để ám chỉ chủ ngữ ở trên và coi thường "chỗ ngôi"....  Chẳng hạn nói đảng CSVN ngồi xổm lên pháp luật XHCN là ám chỉ đảng ở trên hay ngoài vòng và coi thường pháp luật XHCN . 

Coi thường, xem thường hay khinh nhờn pháp luật chỉ hiện tượng không chấp hành hay chấp hành không nghiêm gọi chung là vi phạm pháp luật. Những năm gần đây mặc dù đảng và nhà nước liên tục hô hào "sống làm việc theo pháp luật", "xây dựng nhà nước pháp quyền", "thượng tôn pháp luật", "kỷ cương, tình thương, trách nhiệm"... nhưng hiện tượng coi thường pháp luật ở Việt Nam vẫn ngày càng nhiều và trở thành phổ biến. Gu gồ "coi thường pháp luật" cho ra khoảng gần 2.000.000 kết quả, tiếp "số lượng tù nhân" thấy Việt Nam hiện có 40 nhà tù giam giữ khoảng từ 4 đến 6 vạn phạm nhân. Số lượng phạm nhân gia tăng dẫn tới tình trạng quá tải của hệ thống nhà tù nên năm 2016 bộ công an đã trình đề án cho phạm nhân ra tù trước thời hạn và được chính phủ chấp thuận cho thực hiện vào năm 2017. Nếu xét đến cả những hậu quả của coi thường pháp luật với xã hội như: môi trường sống của người dân ngày càng bị hủy hoại nặng nề, thực phẩm chứa hoá chất độc hại có mặt trong bữa ăn của hầu khắp các gia đình, tham nhũng tràn lan, tệ nạn xã hội gia tăng thì hiện tượng này đã tới mức đáng báo động. Không mấy khó khăn để nhận thấy sở dĩ "hạ tắc loạn" là do "thượng bất chính". Đảng lực lượng duy nhất lãnh đạo xã hội, nắm cả ba quyền không những là kẻ đầu têu, khơi mào mà còn "coi thường pháp luật" thuộc hàng số dzách. Tất nhiên, khác với các công dân đơn lẻ vi phạm pháp luật của đảng là kiểu có tổ chức, có hệ thống, trên cả ba lĩnh vực lập, hành, tư pháp. 

Điển hình và nổi bật nhất là đã tước bỏ, hạn chế những quyền tự do của con người, của công dân ghi trong hiến pháp. Cách tước đoạt tuỳ thuộc vào từng giai đoạn cách mạng. Giai đoạn hãy còn được dân mê đắm, mụ mị tin yêu, đảng không ngại ngần tước bỏ những quyền tự do thậm chí cả quyền sống của dân miễn sao là đạt được mục đích của mình. Cải cách ruộng đất giết oan hàng vạn người vô tội, vụ án nhân văn giai phẩm tước quyền sáng tác và đày đọa hàng trăm văn nghệ sĩ chỉ bằng những phiên tòa đấu tố sơ sài và những lệnh miệng đã diễn ra trong thập kỷ 50 thế kỷ trước là giai đoạn dân tộc vẫn đang ngây ngất với "lừng lẫy Điện Biên chấn động địa cầu" do đảng lãnh đạo. Sau hai sự kiện trên dù có bị sứt mẻ đôi chút nhưng niềm tin mù quáng còn lại của dân vẫn đủ để đảng tước bỏ quyền tư hữu ruộng đất, công cụ sản xuất của họ trong phong trào hợp tác hoá nông nghiệp diễn ra tiếp ngay sau đó. Đến thời bao cấp, tiến hành "giải phóng miền Nam" thì cái niềm tin còn lại đó lại được hâm nóng bởi lòng "căm thù địch" và tình cảm "vì miền Nam ruột thịt" khiến dân miền Bắc hầu như tự nguyện để đảng tước bỏ nhiều quyền tối thiểu của một con người. Sau khi hội nhập đổi mới, tham gia ký kết các công ước quốc tế về nhân quyền, trước sự đòi hỏi gay gắt về các quyền tự do dân chủ, đảng không thể trắng trợn như trước nhưng vẫn tước bỏ bằng cách cố tình trì hoãn ban hành các điều luật như luật biểu tình, luật lập hội hoặc đưa vào những điều luật để hạn chế quyền tự do ngôn luận như các điều 79, 88, 258, nghị định cấm khiếu kiện đông người, cấm tụ tập nơi công cộng... 

Nắm cả lập pháp, hành pháp lẫn tư pháp đảng dễ dàng thao túng pháp luật. Hiến pháp được coi là bộ luật cơ sở để xây dựng hệ thống pháp luật nhưng hễ có đụng chạm tới lợi ích của mình, đảng lại giao cho quốc hội bù nhìn sửa đổi. Nên trong vòng 70 năm Việt Nam đã có tới 5 hiến pháp là HP 1946, HP 1959, HP 1980, HP 1992, HP 2013. Và thật trớ trêu HP 1946, HP đầu tiên lại được đánh giá là tiến bộ nhất so với các HP ra đời sau nó, còn các điều trong HP 2013 thì mâu thuẫn nhau chẳng hạn như điều 4 và điều nói về việc công dân tham gia quản lý nhà nước. Hệ thống luật được quốc hội thảo luận, thông qua rồi ban hành thì chồng chéo, vi hiến đến nỗi chính các đại biểu cũng phải thú nhận "Việt Nam có một rừng luật nhưng lại chuyên sử dụng luật rừng" hay "luật pháp ở Việt Nam biến con khủng long thành con thạch sùng dễ như bỡn". Các văn bản dưới luật do chính quyền các cấp ban hành cũng đầy rẫy nhưng bất hợp lý, vi hiến, mâu thuẫn với các bộ luật đang sử dụng. Hội nghị tổng kết năm 2015 của ngành tư pháp cho biết kiểm tra 76.453 văn bản thì có tới 12.453 mắc các lỗi hết hiệu lực, trái pháp luật, chồng chéo, không còn phù hợp. Các vụ án oan nổi tiếng của các ông Nguyễn Thanh Chấn, Huỳnh Văn Nén, Trần Văn Thêm được đưa ra ánh sáng trong thời gian gần đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm có tên "những bê bối của ngành tư pháp Việt Nam". Ngành mang các đặc điểm như xử theo chỉ thị của đảng, thường xuyên nhạo báng công lý, chuyên dùng án bỏ túi, xử đúng cũng được mà sai cũng được. 

Với số lượng hơn 4 triệu đảng viên tham gia hầu như toàn bộ các cương vị lãnh đạo quản lý từ cơ sở tới TW đảng đã góp một phần không nhó số lượng đảng viên của mình vào đội ngũ các công dân coi thường pháp luật. Được bảo kê vì có "nhân thân tốt" cái số lượng không nhỏ này đã không ngại ngần vi phạm, lợi dụng kẽ hở pháp luật để "ăn của dân không chừa một thứ gì","làm nghèo đất nước". 

Sự coi thường pháp luật của đảng xuất phát từ nhiều nguyên nhân trong đó có một nguyên nhân mà khi đọc lên nghe rất cù nhầy là "coi thường pháp luật vì coi thường pháp luật" nhưng lại đúng vì cái "coi thường" là nguyên nhân này cũng rất có hệ thống, nhất quán từ quan điểm, chủ trương đến hành động. Khi còn đương chức cố TBT Lê Duẩn đã có lúc bất cần tới luật pháp qua câu nói bất hủ: "Nhà nước ta là nhà nước XHCN, nhà nước do dân và vì dân chứ không phải là nhà nước tư bản của giai cấp tư sản. Chúng nó cần pháp luật để cai trị bóc lột nhân dân còn chúng ta là nhà nước XHCN chúng ta không cần pháp luật. Chúng ta chỉ cần phê bình và tự phê bình là đủ". Các hậu duệ sau này đã biết dùng luật pháp để trị dân, đã nói tới xây nhà nước pháp quyền nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức coi nó là công cụ, là "thể chế hoá đường lối lãnh đạo của đảng", "văn kiện chính trị pháp lý quan trọng thứ hai sau cương lĩnh chính trị". Quan niệm về pháp luật như vậy nên khi cần đảng không ngần ngại đặt các chủ trương đường lối của đảng lên trên pháp luật. Luật về an ninh, môi trường đã không ngăn được dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên vì đó là chủ trương lớn của đảng. Cuối tháng 3 đầu tháng 4 năm nay ba ông Sang, Hùng, Dũng vốn một thời hét ra lửa dù không bị kỷ luật gì vẫn phải ngậm ngùi rời chính trường sớm hơn 3 tháng so với nhiệm kỳ bởi luật tổ chức quốc hội không quan trọng bằng cơ cấu nhân sự của đảng. Gần đây Fomosa gây ra thảm họa môi trường tại miền Trung vi phạm nghiêm trọng luật bảo vệ môi trường nhưng vì "tình hữu nghị", vì chọn phát triển bằng mọi giá, có thể vì đã trót nhận tiền... đảng đã kiên quyết không khởi kiện và chỉ nhận tiền đền bù bằng đúng số tiền ưu đãi thuế cho doanh nghiệp này. 

Có thể vì tên nước có cụm từ XHCN nên đảng rất thích dùng cụm từ này để thêm thắt vào các tên gọi. Trước đây thì có "Con người mới XHCN", "tổ, đội lao động XHCN", "tập thể XHCN", và gần đây thì liên tục hô hào xây "nhà nước pháp quyền XHCN". So sánh nhà nước pháp quyền XHCN với nhà nước pháp quyền của các nước dân chủ ở phương Tây thấy chỉ khác nhau là có sự lãnh đạo của đảng. Chợt phát hiện ra: đảng ngày càng "ngồi xổm" trên pháp luật không phải chỉ để "ị" vào nó mà còn để đẩy nhanh tốc độ xây nhà nước pháp quyền XHCN. Nhà nước mà mỗi lần nghe nhắc tới thì hình ảnh đảng đang ngồi chồm hỗm trên chiếc xí xổm ghi hai chữ "pháp luật" lại hiện về. 

20.08.2016
                               =======================================

2. Thái độ thương-ghét của người dân là tấm gương phản chiếu bộ mặt của chế độ  

 

Quảng Tín (Danlambao) - ...Xin hỏi các vị có lương tri không khi ruộng đất của người dân bị cưỡng chế, cướp đi miếng cơm manh áo của người dân và đền bù cho họ với một cái giá rẻ mạt? Các vị có lương tri không khi để cho đồng bào miền Trung điêu đứng vì thảm họa môi trường? Các vị có lương tri không khi chính ngư dân, đồng bào các vị ngã xuống dưới họng súng giặc Tàu ngay trên chính quê hương mình? Các vị có lương tri không khi ra lệnh đàn áp đẫm máu những người biểu tình ôn hòa phản đối nhà máy Formosa thải chất độc ra biển...?
 

*********
Vụ trọng án xảy ra tại tỉnh Yên Bái sáng ngày 18 tháng 8 năm 2016 đã lấy đi sinh mạng của ba cán bộ cộng sản cấp cao của tỉnh này.

Nghi phạm duy nhất cho tới lúc này là Đỗ Cường Minh: Chi cục trưởng chi cục kiểm lâm tỉnh Yên Bái. Hai nạn nhân là Nguyễn Duy Cường - Bí thư tỉnh ủy và ông Ngô Ngọc Tuấn - Chủ tịch hội đồng nhân dân kiêm Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Yên Bái. Nghi phạm Đỗ Cường Minh được cho là đã sát hại hai nạn nhân trên bằng một khẩu súng K59 và tự sát ngay sau đó.

Đối với những người trong gia đình, người thân, bạn bè của những nạn nhân thì đó là những mất mát lớn và không gì bù đắp được, tất nhiên những người đó sẽ đau buồn và khóc thương cho họ.

Những người đồng chí, đồng nghiệp của họ thì sẽ có những phản ứng, những thái độ và cảm xúc khác nhau. Vì chuyện tranh giành quyền lực và đấu đá nội bộ ở các cơ quan công quyền từ thấp tới cao trong hệ thống bộ máy của chính quyền cộng sản, đặc biệt là đối với những người giữ các chức vụ lớn như họ thì mức độ tranh giành quyền lực chắc chắn sẽ rất khốc liệt.

Đối với những người cấp phó của họ thì tất nhiên, những kẻ đó sẽ mừng (tất nhiên là họ không biểu lộ cảm xúc ra ngoài rồi) vì chiếc ghế quyền lực mà bấy lâu nay họ mơ ước với bổng lộc và lợi ích sẽ sớm thuộc về họ. Vì một chiếc ghế trống ở chức vụ cao nhất của một sở sẽ đẩy những người ở cấp thấp hơn lấp vào, và cứ thế những người ở cấp thấp hơn sẽ lấp vào vị trí mà người ngay ở trên sẽ để lại…

Đối với những người giữ chức vụ đồng cấp với họ và những người đang đứng ở những vị trí cao hơn họ trong hệ thống công quyền, chắc chắn họ cũng có những lo lắng và suy tư cho riêng mình. Họ sẽ tự soi xét lại bản thân mình, những mối quan hệ với cấp dưới, những mối quan hệ làm ăn, những ân oán bấy lâu nay trên con đường làm quan của họ có gì khuất tất? Chắc chắn rằng họ sẽ tự đặt ra câu hỏi: liệu một ngày mình có rơi vào thảm cảnh giống ba nạn nhân xấu số kia?

Những phản ứng và cảm xúc của những thành phần được nhắc tới trên đây, chỉ có chính họ, những người trong cuộc mới được biết.

Ngay sau khi tin vụ thảm án được đưa lên các phương tiện truyền thông trong nước. Người dân bắt đầu bày tỏ cảm xúc của mình xung quanh cái chết của ba vị cán bộ xấu số.

Không giống như cảm xúc đau buồn và thương tiếc của người dân sau những tổn thất về sinh mạng trong sự kiện hai chiếc máy bay SU-30 và CASA212 bị tai nạn (theo cách gọi của truyền thông lề đảng) hồi trung tuần tháng 6 năm 2016 ngay trên không phận của Việt Nam. Lần này, nhìn qua các trang mạng xã hội hầu hết phản ứng của người dân là tỏ thái độ vui mừng, hoan hỷ và cảm thấy hả hê.

Đau buồn hay vui mừng hả hê là cảm xúc của con người. Và người ta cảm thấy đau buồn khi người thân yêu của họ hay những người mà họ kính trọng, những con người có ích cho xã hội... qua đời. Còn người ta chỉ có thể hả hê, vui mừng trước một cái chết của ai đó, thì cái chết đó chỉ có thể là cái chết của kẻ thù, của những ai mà người ta cảm thấy căm ghét.

Người dân Việt Nam không bao giờ vô cảm trước những đau thương, mất mát của đồng bào của mình. Họ thương xót và căm phẫn trước cảnh ngư dân mình bị giết hại, cướp bóc dưới họng súng của giặc Tàu. Họ đau buồn trước những thiệt hại của người dân mỗi khi những cơn bão đi qua. Họ chia sẻ với đồng bào, ngư dân miền Trung lâm vào cảnh thất nghiệp, khốn cùng khi thảm họa môi trường làm cá nổi trắng bờ do nhà máy Formosa gây ra - cái nhà máy mà nhà cầm quyền cộng sản đang tiếp tay và dung dưỡng.

Tại sao người dân họ lại hả hê và vui mừng khi ba lãnh đạo cấp cao của tỉnh Yên Bái lìa đời? Vì trong con mắt người dân bây giờ, những quan chức cấp cao của chính quyền cộng sản chính là kẻ thù của họ. Tại sao người dân lại khóc thương cho những người ăn tàn, phá hoại quê hương, trên chính mồ hôi và công sức của họ?

Người dân Việt Nam xưa nay sống trong một đất nước mà tư tưởng bị kìm kẹp, thì phản ứng hả hê, vui mừng trước cái chết của ba vị lãnh đạo kia cũng là cách để người dân bày tỏ quan điểm của mình, cho dù đó là một sự phản kháng yếu ớt.

Và những quan chức cấp cao của nhà cầm quyền cộng sản trước khi lên án người dân tỏ thái độ hả hê, vui mừng trước cái chết của ba vị lãnh đạo kia, họ phải tự đặt cho mình câu hỏi: các vị có xứng đáng lãnh đạo đất nước này không khi chính những người cầm quyền cấp cao lại ra tay sát hại lẫn nhau? - những người mà họ, không ít thì nhiều lần gọi với nhau bằng hai từ “đồng chí”.

Và người dân cũng sẽ hiểu, chính những người lãnh đạo họ - những người cộng sản, những người mà họ vẫn gọi nhau là “đồng chí” đã sát hại nhau như vậy thì những người đó có xứng đáng là những người lãnh đạo đất nước này không?

Sau phản ứng hoan hỉ của người dân trước cái chết của ba vị lãnh đạo xấu số, truyền thông lề đảng (cụ thể ở đây là trang VTC News) đã gọi người dân - những người tỏ thái độ là những “kẻ vô lương đùa cợt trên nỗi đau tột cùng vụ thảm án”.

Vậy thì xin hỏi các vị có lương tri không khi ruộng đất của người dân bị cưỡng chế, cướp đi miếng cơm manh áo của người dân và đền bù cho họ với một cái giá rẻ mạt? Các vị có lương tri không khi để cho đồng bào miền Trung điêu đứng vì thảm họa môi trường? Các vị có lương tri không khi chính ngư dân, đồng bào các vị ngã xuống dưới họng súng giặc Tàu ngay trên chính quê hương mình? Các vị có lương tri không khi ra lệnh đàn áp đẫm máu những người biểu tình ôn hòa phản đối nhà máy Formosa thải chất độc ra biển...?

Nếu các vị gọi phản ứng hoan hỉ của người dân là sự hoan hỉ ngay trên chính nỗi đau của đồng bào mình thì các vị hãy nghĩ lại mỗi dịp 30 tháng 4 hằng năm. Đó là cái ngày mà biết bao nhiêu gia đình đồng bào miền Nam phải chịu cảnh ly tán, mất mát và chia lìa. Bao nhiêu sinh mạng đồng bào miền Nam của các vị đã nằm xuống trên hành trình tị nạn cộng sản để tìm đến bến bờ tự do. Ngày 30 tháng 4 tang thương đó sao các vị không tưởng niệm những người đồng bào của mình mà thay vào đó là tổ chức những lễ kỷ niệm, ăn mừng hoan hỉ... để làm cho vết thương dân tộc thêm hằn sâu?

Mọi cảm xúc và phản ứng của người dân đều có nguyên nhân gốc rễ của nó. Người dân chỉ cảm thấy tiếc thương cho những người mà họ tôn trọng, yêu quí, những người có ích cho xã hội.

Người dân vui mừng và hả hê không chỉ trước cái chết của ba vị lãnh đạo xấu số mà họ vui mừng vì đã nhìn thấy được sự thối nát không thể che đậy của nhà cầm quyền cộng sản.

20.08.2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét