Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

HAPPY HALLOWEEN 2014 . Kể chuyện 'ma'

FRIDAY  , OCTOBER  31 , 2014 

       HAPPY  HALLOWEEN  2014 .
 

                             


                    HALLOWEEN  2014  IN   HOUSTON  , TEXAS


======================================


     1/ Kể chuyện 'ma' nhân ngày Halloween




LTS   Thật sự có một thế giới vô hình, siêu nhiên tồn tại trong đời sống hằng ngày của chúng ta hay không? Trong khi khoa học chưa giải thích được điều này một cách rõ ràng, thì những câu chuyện, hiện tượng do chính độc giả Người Việt kể ra dưới đây ít nhiều cũng giúp mọi người hiểu thêm vì sao ngày lễ hội Halloween hằng năm lại được người ta chú ý nhiều như vậy.





Chuyện của độc giả M&M (Virginia):

Đầu năm 1982, ba tôi cùng ba đứa con trai lớn trong nhà lên ghe cho chuyến vượt biên lần thứ bảy. Chuyến này có thể là chuyến chót, vì theo má tôi, sau sáu lần thất bại, gia đình đã cạn vốn; số vàng ba má tôi dành dụm từ trước 75 đã tiêu gần hết; và quan trọng nhất, anh tôi đang ở tuổi “nghĩa vụ”, nếu không vào được đại học, mà cơ hội rất thấp vì lý lịch không trong sạch, sẽ “được trúng tuyển” lên đường đi Campuchia.
Ghe tôi ra khơi đã sang ngày thứ hai. Mọi người trên ghe đều mệt lả vì say sóng sau những giờ phút ngã nghiêng, trồi lên, trụt xuống khi chiếc ghe leo qua đầu những ngọn sóng khi ra cửa biển.
Cả ghe đều im lặng, không có tiếng động gì ngoài tiếng rào rào của thân ghe rẽ nước và tiếng nổ ầm ầm của máy. Đột nhiên, tôi nghe xen lẫn trong tiếng máy nổ văng vẳng tiếng ca vọng cổ. Và rồi, bài vọng cổ lại ngưng, thay vào đó là một bài tân nhạc.
“Sao mà giữa biển, ở đâu ra tiếng hát lạ vậy há?” Tôi hỏi thầm, rồi ngồi thẳng dậy, định thần cố nhìn xuyên qua buồng máy để xác định tiếng ca từ đâu ra, nhưng tiếng ca lại ngưng, và tôi chỉ nghe tiếng ầm ầm của máy.
Tuy nhiên, những tiếng ca đó trở lại. Tôi không nghe rõ lời như thế nào, chỉ nhận ra có lúc là giọng đàn bà, có lúc giọng đàn ông; tân nhạc xen lẫn với cổ nhạc. Thế là tôi suy luận rằng vì mình nằm kế bên buồng máy và tiếng máy nổ lớn bên tai khiến cho mình có một ảo giác là nghe tiếng ai đó hát. Cứ đinh ninh như thế, và tôi không còn để tâm mỗi khi nghe tiếng hát ấy nữa, cũng không buồn hỏi xem anh và em tôi, hoặc những người khác có nghe tiếng đó hay không.
Sau 5 đêm, 4 ngày, ghe tôi cập bến Mã Lai. Buổi chiều tối hôm đó, đoàn người vượt biên ngồi quay quần nhìn ra biển, hướng chiếc ghe đã giúp chúng tôi vượt muôn trùng. Một chú trong nhóm bỗng lên tiếng: “Không biết sao khi trên biển, tui nghe tiếng ca cải lương, rồi tiếng ca tân nhạc. Có ai nghe giống tui không?” Nghe chú ấy hỏi mà tôi lạnh người. Và rồi người trong đoàn lên tiếng, có người nghe, có người không. Anh và em tôi ngồi cạnh tôi lại không nghe. Hay là có ai đó trên buồng lái mở radio, cassette? Mà nếu là radio cassette thường xuyên như vậy, thì ai cũng phải có nghe chứ?
Tôi đứng lên, bước ra mé biển. Tôi nghĩ là tôi biết những tiếng ca ai oán đó phát xuất từ đâu. Nhìn vào bóng đêm, tôi thầm niệm “Nam mô cứu khổ, cứu nạn, đại từ, đại bi Quán Thế Âm Bồ Tát”. Cảm ơn Trời, Phật đã cho chúng con đến được bến bình an. Ngoài kia, trong đêm đen, chắc chắn cũng có một chiếc ghe đang vượt trùng dương. Cầu xin họ cũng được bình an đến bến bờ tự do.


Hình minh họa: Getty Images


Chuyện của độc giả Thuật Nguyễn (Canada):

Năm 1995 ba má và bốn đứa em tui sang đoàn tụ cùng gia đình tui ở Canada. Căn nhà cũ không chứa đủ cho nên vợ chồng tui quyết định đổi lấy căn nhà lớn hơn để ở cho thoải mái.
Sau nhiều ngày coi tới coi lui, vợ chồng tui cũng chọn được một căn vừa ý vừa túi tiền. Nhà mới xây sáu năm, có 3 tầng (walk out tầng hầm ), 3 nhà để xe và lại nằm trên một con dốc nửa nên ban đêm ngồi ở ban công nhìn xuống thấy cả một góc của thành phố lên đèn đẹp lắm.
Rồi ngày dọn về nhà mới cũng đến sau bao đêm háo hức nôn nao chờ đợi.
Dọn xong đến chiều vợ chồng tui đi dự sinh nhật đứa con người bạn, chỉ có ông anh rể ở nhà mà thôi.
Rời bữa tiệc lúc nửa đêm, về đến nhà tui thấy đèn ở mỗi phòng bật sáng choang từ trên xuống dưới luôn cả sân cỏ phía sau, còn ông anh rể thì ngồi bó gối trước sân nhà hút thuốc tàn vứt lung tung, mặt thất thần như sợ hãi lắm.
Bước xuống xe tui liền hỏi ngay, “Trời ơi giờ này hơn 1 giờ sáng rồi mà sao anh còn ngồi đây? Lại còn bật đèn lên hết nữa chứ? Mà sao không ở trong nhà mà ra đây ngồi? Bộ anh không biết lạnh hả?”
“Thôi em vô đi, anh không dám đâu nhà này có ma T ơi!” Ông anh rể trả lời.
Nghe vậy, tui nghĩ thầm trong bụng “Ông nội này có duyên dữ ta! Nhà mình mua mới dọn dô chưa ngủ đêm nào mà lại nói là có ma! May ông là anh rể tui chớ mà em tui là có chuyện với tui rồi!”
Tui hỏi, “Nhưng anh thấy gì mà dám nói là nhà có ma?”
“Anh không thấy gì hết nhưng mà anh có cảm giác lạ lắm! Thôi anh đi về đây.”
Vợ chồng tui bồng thằng con vào nhà đặt nó vào phòng ngủ và về phòng làm một giấc tới sáng
Tuần lễ sau đó tui lấy một tuần nghỉ ở nhà để sơn lại nhà. Bà xã sáng sớm chở thằng nhóc đi gởi rồi đi làm luôn.
Tui đi xuống nhà bếp pha ly cà phê uống và sửa soạn đồ nghề chuẩn bị sơn. Tui bắt đầu sơn từ phòng khách sơn ra. Đang sơn, bỗng nhiên tui nghe có tiếng động nhẹ ở trên lầu như là có ai đang đi. Tui dừng tay nghe ngóng thì không nghe thấy gì. Tui mỉm cười tự nhủ chắc tai mình nghe lầm.
Khoảng nửa tiếng sau thì tui lại nghe tiếng động vang lên. Lần này tui nghe rõ ràng là có tiếng gió lất phất cùng tiếng bước chân rất nhẹ như là có ai vừa đi lên cầu thang. Tui đi lại đứng dưới chân cầu thang nhìn lên thì có cảm giác như cửa phòng “washroom” nhúc nhích như có ai vừa đóng lại vậy. Tui đứng im suy nghĩ rõ ràng lần này mình nghe không lầm tiếng bước chân cùng với tiếng gió nhưng gió ở đâu ra? Chẳng lẽ cửa sổ phòng nào mở quên đóng hay là nhà này có ma thiệt như lời ông anh rể nói?
Tim tui bắt đầu loạn nhịp đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và chân tay run lên cầm cập. Tui bỏ cái cọ sơn xuống đi lại mở cửa trước bước ra ngoài. Trời Canada Tháng Mười đã bắt đầu lạnh nhưng trán tui ướt đẫm mồ hôi, tay run run tui bật lửa mồi điếu thuốc hút cho bớt sợ, rồi suy nghĩ lung tung: phải làm sao đây? có nên vô nhà sơn tiếp hay đứng ở ngoài chờ bà xã đi làm về? mà có chắc là có ma không? ma là gì? có ai gặp ma chưa hay chỉ là những tin đồn thất thiệt? mà tại sao mình nhát quá vậy, nhà của mình mà tại sao không dám vô?...
Tui quyết định trở vô nhà sơn tiếp. Tui đi lại những cửa sổ vén những tấm màn lên hết cho ánh nắng chiếu vào nhà. Đồng thời kiểm tra lại hệ thống máy sưởi coi nó có chạy không. Nếu nó chạy thì có thể tiếng động và tiếng gió do nó tạo ra. Nhưng không. Máy sưởi chưa hoạt động nên gió không thể vào nhà được.
Tui lấy hết can đảm vặn nhạc thật lớn, rồi lên trên lầu kiểm tra lại mấy cửa sổ. Tất cả đều đóng kín, gió ở bên ngoài không thể vào đươc. Tui làm gan bước vào “washroom” đi “tè.”
Đang “tè” nửa chừng, tui có cảm giác như có ai đang dòm mình từ sau lưng. Tui chợt rùng mình. Gai ốc nổi lên khắp người. Tui quay đầu nhìn lại thì chẳng thấy gì nhưng cảm giác có người nhìn mình vẫn không hết. Tui liền chạy ào xuống cầu thang mở cửa ra ngoài...


Chuyện của độc giả Đạt Diệp (San Diego):
Tháng 12 năm rồi tui nhận việc tại một công ty Ambulance ở O.C. Sau hai tuần training, vì là lính mới nên tui phải làm ca tối từ 10 giờ tối đến 6 giờ sáng.
Công việc cũng nhàn, chỉ làm tiếp những hóa đơn đòi tiền gửi tới Medicare, Medicaid hay các nơi đang thiếu tiền của công ty do những người ban ngày làm dang dỡ. Việc này làm khoảng 4 giờ là xong. Sau đó tui xuống bãi đậu của các chiếc Rigs (Ambulance) để kiểm tra. Tổng cộng có 16 xe. Việc tui phải làm là lên từng chiếc rig coi các dụng cụ y tế có thiếu thì vào kho lấy và lấp vào cho đầy vào các cabinet trên xe, sau đó niêm lại và ký tên mình vào form check list (Nếu xe không có form này thì không thể rời hãng), nếu thấy các đồ đó vơi thì phải “back order.” Rất đơn giản.
Ngày đầu tiên ở ca đêm là 26/12/2011. Trời về đêm của Mùa Đông thật lạnh. Hôm ấy lại đầy sương mù. Những ngọn đèn rọi sáng tại parking chỉ thấy lờ mờ như những ngọn đèn dầu leo lét.
Tui cầm cả chùm chìa khóa xe, lên xe cho mở máy, tắt radio và bật đèn cabin trước và sau để kiểm tra. Đang ngồi trên chiếc gurney (băng ca) ở cabin sau thì đèn vụt tắt. Tui bất ngờ chưa kịp phản ứng thì cả xe rung lên bần bật. Tưởng động đất, tui tông cửa ra ngoài.
Chạy vào văn phòng hỏi mấy cô dispatcher “Động đất hả?” “Không có.” Họ trả lời.
Tui bắt đầu sợ và liên tưởng đến... Ma.
Chần chừ cuối cùng tui cũng phải lên xe đó làm tiếp. Lần này tui ngồi ở cabin trước kiểm tra các radio, cb thì nghe những bước chân năng nề như kéo lê xềnh xệch. Tui quay đầu nhìn về phía sau cabin thì đèn ở sau đã tắt từ lúc nào và tiếng chân càng gần tui hơn... Tui hoảng hồn, tông cửa nhảy ra và vụt chạy. Hơi thở hổn hển. Trời về khuya càng lạnh nhưng trên trán mồ hôi tôi chảy thành dòng. Nhìn về phía xe thì lúc này đèn cabin sau cứ nhấp nháy chớp tắt như trêu đùa tui vậy.
“Mới có ngày đầu mà như vậy thì làm sao làm này Trời!” Tui tự nhủ và nghĩ đến “quit job,” bỏ mặc tất cả, không cần công việc đáng ghét này nữa, sẽ về lại với vợ con tại San Diego, tới đâu thì tới.
Nhưng tui lại nhớ đến hai đứa con, cứ luôn hỏi tui “Chừng nào Ba có việc hả Ba? Tụi con muốn Ba có việc rồi dẫn tụi con vào hãng chơi như job trước đây của Ba đó!” Tui không muốn con mình thất vọng về Ba của chúng nó. Tui không muốn dạy con mình khi gặp khó lại dễ dàng “give up,” đầu hàng với khó khăn. Không. Không bao giờ.
Tui trở lại xe. Mở cửa cabin sau. Lúc này đèn tắt trở lại. Tui nói vào xe bằng tiếng Việt “Mấy Ông mấy Bà, tui chỉ đi làm kiếm cơm thôi, cũng khó khăn lắm xin đừng làm khó tui nữa!” Chỉ vài giây, đèn xe sáng lại. Tui tần ngần và bước lên xe làm tiếp công việc dang dở. Làm trong sự hồi hộp và căng thẳng.
Hôm sau, tui đến hãng vào buổi trưa và tìm sếp hỏi “Sếp, trên mấy cái Rigs này có khi nào bệnh nhân chết khi chở tới bệnh viện chưa?” Sếp tui trầm ngâm và nói “Hình như có một chiếc thôi. Chiếc rig 404 đó.”
Tui nghe mà nổi ốc ác. Chiếc 404 là chiếc tui làm hôm qua đó.
“Có chuyện gì sao?” Sếp hỏi. “Không có gì, chỉ tò mò thôi.” Tui trả lời.


Chuyện của độc giả Black (Laguna Hills):

Vài năm trước, tui làm Real Étate Agent. Mỗi cuối tuần tui đều làm Open House, chưa bao giờ biết sợ. Cho đến một hôm...
Hôm đó tui nhận lời làm Open House cho một căn nhà ở Fountain Valley. Chiều Thứ Sáu, khoảng 7 giờ tối, trời còn chạng vạng, tui đến để review căn nhà trước.
Tui bước vào nhà, đi qua một vòng. Căn nhà này không có người ở. Tự nhiên một cảm giác rùng rợn xâm chiếm tui đến nổi tui không tự chủ được, vụt chạy ra ngoài.
Qua hôm sau, tui mang bàn ghế, laptop, nước uống đến làm Open House. Tui ngồi trong nhà, khi có người đến thì dẫn họ đi coi nhà. Một hồi sau, tự nhiên tui thấy ớn lạnh, cứ có cảm giác như ai đó nhìn mình, rồi những tiếng động lạ.
Tui sợ đến nổi bước ra ngoài đường đứng, chờ có người đến mới làm gan bước vô nhà. Gần đến giờ về, tui không dám vô nhà để dọn đồ. May mà lúc đó có người ghé qua, tui kiếm chuyện giữ họ lại nói chuyện trong khi tui dọn hết đồ ra ngoài.
Tui hỏi người listing agent “Có chuyện gì với ngôi nhà đó phải không?” Bà nhìn tui một hồi, rồi hỏi “Cô có nói chuyện với những agents khác không?” “Về chuyện gì?” Tui hỏi lại “Không có gì.” Bà nói.
Hôm sau, hai người agents đến hỏi tui về ngôi nhà, và họ kể tui nghe là họ cũng bị nhát như tui vậy mỗi khi họ đến căn nhà đó. Lúc ấy, bà listing agent mới chịu nói cho tụi tui biết là bà chủ nhà chết trong nhà đó hai năm trước.
 
Chuyen cua Bao Nguoi -Viet .Com 

 

                              ====================(+)


2/ Trước cổng một nghĩa trang ...

 

image


Trước cổng một nghĩa trang nọ, người ta thấy có một chiếc xe Roll Royce sang trọng dừng lại. Người tài xế tiến lại người giữ cổng và nói: xin anh giúp một tay cho người đàn bà này xuống xe vì bà ta yếu quá không đi được nữa. Vừa ra khỏi xe, người đàn bà tự giới thiệu và nói với người giữ cổng nghĩa trang:

- Từ hai năm qua, mỗi tuần, tôi là người đã gửi cho anh 5 đô-la để mua hoa và đặt trên mộ con trai tôi, nhưng nay các bác sĩ bảo rằng, tôi không còn sống được bao lâu nữa, nên tôi đến đây để chào từ biệt và cảm ơn anh đã mua hoa giùm tôi.

Thế nhưng, người đàn bà không ngờ rằng người giữ cổng nghĩa trang trả lời như sau:
- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc rằng bà đã làm công việc ấy!


Người đàn bà cảm thấy như bị ai đó vả vào mặt. Nhưng bà vẫn còn đủ bình tĩnh hỏi lại người thanh niên:
- Tại sao lại lấy làm tiếc về cử chỉ đẹp như thế?

Người thanh niên giải thích:
- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc vì những người chết như con trai bà, chẳng bao giờ còn thấy được một cánh hoa nào nữa !

Bị chạm tự ái, người đàn bà liền cao giọng:
- Anh có biết anh đã làm tổn thương tôi không?



image


Người thanh niên bình tĩnh trả lời:
- Thưa bà, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với bà rằng có rất nhiều người đang cần đến những cánh hoa của bà hơn. Tôi là hội viên của một tổ chức chuyên đi thăm những người già lão, các bệnh nhân trong viện dưỡng lão, các bệnh viện. Chính họ mới là những người đang cần đến những cánh hoa của chúng ta, họ có thể nhìn thấy và ngửi được cánh hoa ấy.


Nghe thế, người đàn bà ngồi bất động trên chiếc xe sang trọng một lúc, rồi ra hiệu cho tài xế mở máy.

Vài tháng sau người đàn bà trở lại nghĩa trang. Nhưng lần này không cần ai giúp đỡ, bà tự động bước xuống xe với một dáng vẻ vui tươi nhanh nhẹn hơn, và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, một nụ cười rạng rỡ, bà nói với người thanh niên giữ cổng:



image


   - Chú đã có lý, tôi mang hoa đến cho những người già lão, bệnh tật. Quả thật, điều đó đã làm cho họ được hạnh phúc. Nhưng người thực sự hạnh phúc chính là tôi. Các bác sĩ không biết được bí quyết làm tôi khỏe mạnh lại. Nhưng tôi đã khám phá ra cái bí quyết ấy, tôi đã tìm ra lẽ sống.

                 ==Chuyen trong Bao Mai Blog ==

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét